Sáng sớm nay Ninh công công mang theo tâm trạng ngổn ngang đứng ở cửa cung. Năm nào cũng thế, cứ độ mùa này, ông sẽ có một ngày không theo bệ hạ lên triều. Đại nội tổng quản không có mặt, triều thần đều biết Minh Châu quận chúa sắp trở về. Lão Ninh đã theo hầu từ khi bệ hạ còn là Tam hoàng tử, tham gia nhiều trò nghịch ngợm, làm được nhiều việc đại sự, chứng kiến bao nhiêu thăng trầm, đôi lúc lão hiểu lòng hoàng đế còn hơn bản thân ngài.
Sắp tới tiết đông, không khí ngày một lạnh, Ninh công công có thứ linh cảm chẳng lành. Mùa đông này không biết sẽ xảy ra chuyện gì? Từ đầu xuân, hoàng cung đã không yên ổn như trước nữa, sự có mặt của vị công chúa hòa thân giống như tảng đá lớn ném xuống đáy giếng.
Triệu Phi Liên đến Khương La vào tháng Giêng, được hoàng hậu đón tiếp chu đáo, sắp xếp cho nàng ở Vĩnh Hòa cung. Cung Vĩnh Hòa bỏ trống nhiều năm, tương tự bao nhiêu tiểu cung điện khác. Hoàng hậu nhận phó thác của Tào hậu, đành phải trích thêm ngân lượng, tu bổ sửa chữa lại nơi này, khiến nó trông khang trang một chút. Ninh công công ê ẩm lắc đầu, gì chứ đã gả vào Khương La, số kiếp “quả phụ” của nàng ta sắp bắt đầu rồi.
Ca Dương không tỏ thái độ gì, hoàng hậu cũng không dám nhắc tới, cứ để Triệu Phi Liên sống trong hậu cung, không tước không vị, không biết mặt hoàng đế. Mãi đến tháng Hai, nhân dịp tiết Lập Xuân, hoàng hậu xin mở tiệc gia đình, coi như lễ tẩy trần muộn. Nàng chẳng muốn biệt đãi người nào, đã quen thanh tịnh không màng thế sự, Triệu Tiếu Vy rất ngại phiền phức. Đáng tiếc, Tào Gia Khanh năm lần bảy lượt gửi thư qua, nhờ cậy nàng “nâng đỡ” em họ. Trước khi là hoàng hậu, Triệu Tiếu Vy đã là Quận chúa Trung Lương, đối với hoàng thẩm vẫn phải hiếu kính, nàng cũng không mong phụ mẫu ở nhà gặp bất lợi, thế là cắn răng tạo một cơ hội. Về phần Triệu Phi Liên có biết nắm bắt hay không nàng chẳng bận tâm!
Ca Dương nghe hoàng hậu trình bày, lơ đễnh viết công văn. Hắn không có hứng thú gì với Triệu công chúa kia, để nàng ở lại đây mà không “trả hàng” về đã là dễ dãi lắm rồi.
-Hoàng hậu muốn mở tiệc thì tự chọn ngày, gọi phủ nội vụ chuẩn bị, trẫm sẽ cho thêm bạc, muốn làm gì thì làm!
Triệu Tiếu Vy cười lấy lệ, khéo léo đáp:
-Vậy bệ hạ có thể bớt chút thời gian qua ngồi được không? Chị em thần thiếp cũng đã lâu không gặp người…
Thấy hắn nhíu mày, Tiếu Vy không dám nói tiếp, nàng buồn bực sờ vòng ngọc trên tay. Ở giữa gọng kìm, vừa nể mặt Tào hậu, vừa nhìn mặt hoàng đế, nàng cũng khó xử chứ! Ca Dương ngẩng đầu lên, cười mà không cười nói với Tiếu Vy:
-Hoàng hậu, nàng đã quên mình là ai sao? Không lẽ cái bóng của trẫm chưa đủ lớn? Bao nhiêu năm nay nàng tận dụng rất giỏi mà…
Tiếu Vy thở dài:
-Thiếp biết… nhưng mà bệ hạ, ngài chỉ cần xuất hiện một lát thôi, sẵn tiện cho muội muội một cái danh phận, làm hoa dung, chiêu nghi gì cũng được! Để sau này thần thiếp tiện quản lý!
-Thôi được rồi, tới lúc đó sai người đến thông báo! Không còn việc gì thì lui ra đi!
Hắn đuổi khách trắng trợn, Triệu Tiếu Vy cũng chẳng bất bình, thở phào chạy lấy người. Làm hoàng hậu không dễ, hoàng hậu của Thái Minh đế càng khó hơn! Tiết Lập Xuân mười lăm tháng Hai, tiệc rượu mở ở Phượng Nghi cung, lý do là họp mặt gia đình, sẵn tiện đón gió tẩy trần cho Triệu công chúa.
Từ xế chiều cung phi đã lần lượt kéo tới, nghe bảo hoàng thượng sẽ tham dự nên trong lòng nhen nhóm chút vui mừng, ai cũng cố tình ăn diện đẹp hơn ngày thường. Hoàng hậu ngồi trên ghế phượng, triều phục đỏ thắm, móng tay sơn đen, trang điểm đậm và đeo phượng miện mười hai chuỗi trân châu. Trải qua bao năm ở ngôi vị này, nàng đã rèn thành bộ dạng uy nghiêm lộng lẫy như vậy, vừa không mất mặt quốc thể, vừa làm bình hoa trang trí hoàn hảo cho bệ hạ tiện sử dụng. Cung phi nhìn đã quen, không thèm ghen tị xuýt xoa gì nữa, họ chỉ chú ý vào cô gái ngồi bên cạnh hoàng hậu. Nàng rất trẻ trung, tươi tắn nhưng đóa hoa sen nở vào buổi sớm. Màu váy hồng nhạt tạo ra sự nhẹ nhàng thoát tục không giống ai, cho dù ngồi bên sắc phục đỏ rực của hoàng hậu cũng không yếu thế. Thì ra Thập nhị công chúa có bộ dạng này!
Chúng phi tần ghé tai nhau bàn tán, bọn họ đều chờ xem kịch vui. Nhiều năm rồi hậu cung không có “người mới”, quanh đi quẩn lại mấy bộ mặt già, nhìn nhau ngán ngẩm. Người mới luôn có sự tự tin không ai sánh kịp, bởi vì chưa hiểu rõ cục diện trong cung, không biết tính tình rất thối của hệ bạ, tràn trề tự mãn vào nhan sắc và tuổi trẻ. Cung phi nâng tay áo lén cười, họ rất chờ mong biểu cảm của Triệu công chúa sau khi bị hoàng đế tạt cho gáo nước lạnh. Cái mùi vị ê chề đó ai cũng nếm thử rồi, sau khi vết thương lành liền lấy nổi đau của người khác làm vui!
Tiệc bên này đã kéo dài quá nửa, hoàng đế gia không thấy bóng dáng đâu. Có người thất vọng, có người thở phào nhẹ nhõm, cũng có người chẳng thèm bận tâm, bị leo cây quá nhiều thành quen. Nhân vật chính hôm nay là Triệu công chúa, nếu phải buồn bực thì nàng ta buồn mới đúng! Tần phi thỉnh thoảng lại nhìn lên, trông thấy bộ dạng điềm tĩnh hiền lành của cô nàng thì nuốt cục tức vào trong. Triệu Phi Liên xem vậy mà không ngu ngốc, ít nhất nàng đã luyện được công phu mặt nạ. Ngồi mãi cũng nhàm chán, Lan cơ uống rượu hơi nhiều, lảo đảo đứng dậy xin được hiến khúc. Có người bài đầu, đám mỹ nhân liền tự tìm vui, người hát kẻ đàn, mở hội thi thơ, hậu cung hiếm khi sống động đến vậy!
Bên Phượng Nghi cung đèn đuốc sáng trưng, có tiếng nhạc và tiếng cười vọng lại, khiến cho Ca Dương hơi chậm bước chân. Hắn nhíu nhíu mày, hiệp hội phụ nữ bên kia có vẻ sôi động nhưng mà hoàng thượng đã mệt cả ngày, chỉ ước gì được trùm chăn đi ngủ thôi. Ninh công công ôm đèn đứng phía sau, dè dặt hỏi:
-Bệ hạ… có đi nữa không?
Ca Dương sờ mũi thở dài, tránh được mùng một cũng không tránh khỏi mười lăm, thôi thì cứ tới xem sao. Thuở đời nay có ông vua nào sợ hậu cung như hắn không? Ca Dương ghét mùi son phấn và phiền toái, đàn bà vừa khéo có đủ hai thế mạnh này!
-Triệu Phi Liên kia là người thế nào, có an phận không?
Hắn không để ý nhân vật tiểu tốt, vì ngoại giao cũng như mặt mũi hoàng hậu, Ca Dương xem như thêm một miệng ăn, dù gì loại con gái này không ăn nhiều hơn mèo bao nhiêu! Về phần ý đồ của Trung Lương hắn cũng lười quan tâm, nếu Triệu Hùng nuôi không nổi con gái vậy thì hắn sẵn lòng nuôi hộ. Lợn một trăm cân có thể bán bốn mươi văn tiền, Triệu Phi Liên này không được như lợn, vẫn là lỗ vốn! Ca Dương tính thế nào cũng thấy thua thiệt, quyết định từ nay về sau không nhận thêm chủng loại ngoại quốc vào hậu cung nữa, để dành tiền mua thêm nhang đèn ủng hộ chùa chiền!
Dĩ nhiên Ninh công công không nghe thấy suy nghĩ oái oăm của bệ hạ, ông cúi đầu tường thuật những gì mình biết. Triệu công chúa từ ngày đến Khương La chỉ an phận ở cung Vĩnh Hòa, bình thường ra ngoài đều thỉnh an hoàng hậu, thỉnh an xong thì đi thẳng trở về, không la cà đàn đúm. Tai mắt của ông quan sát thấy được, vị công chúa này được giáo dưỡng rất tốt, con người nhiều tài hoa, không nói tới nhan sắc thuộc hàng thượng thừa mà cả tính tình cũng hiền hậu đoan trang. Nói hết nửa ngày cũng không có khuyết điểm, điều này khiến Ca Dương nhíu mày.
-Trên đời có người tốt như vậy sao?
Ninh công công ôm đèn cười hề hề:
-Bệ hạ đừng xét nét quá, Triệu công chúa thực sự tốt… nô tài to gan nghĩ… có lẽ bệ hạ sẽ thích nàng!
Ninh công công không nói hàm hồ, đây là linh cảm của thái giám nhiều năm kinh nghiệm. Triệu Phi Liên có duyên với màu hồng, đặc biệt thích hoa sen, nàng cũng múa rất giỏi, không thua gì hoàng hậu năm xưa – bằng một điệu Phù Dung Lưu Hương mà gả cho bệ hạ! Một mỹ nhân tính tình dịu dàng khôn khéo, điềm đạm đoan trang, còn thông minh đa tài, người như vậy đàn ông nào không yêu chứ? Ninh công công bỗng có ý nghĩ lạ lùng: dường như Triệu công chúa sinh ra là để ở bên hoàng thượng!
-Chưa được mấy ngày mà khiến Đại nội Tổng quản về một phe rồi… Triệu Phi Liên này thật không đơn giản!
Ninh công công thu lại nụ cười, rút cổ nhìn vẻ thâm trầm của bệ hạ. Hắn lại nói sai gì rồi?
Lúc nô tài lật đật chạy vào thông báo thì nữ nhân hậu cung đang chơi rất hăng say. Hoàng hậu có uống chút rượu, hai gò má ửng hồng. Nàng giơ tay ra hiệu mọi người trật tự, cung phi nghe loáng thoáng hoàng thượng đã tới, có phần bối rối sửa lại đầu tóc, chuẩn bị quỳ nghênh đón. Hiếm khi bệ hạ không cho họ leo cây, tử tế nhưng vậy làm họ thấy không quen…
Ca Dương thong dong bước vào Phượng Nghi cung, mắt đảo nhanh một vòng, xanh xanh đỏ đỏ… Hắn giữ cái mặt khó đăm đăm đi tới, hoàng hậu nở nụ cười tiêu chuẩn, ra dáng săn sóc.
-Bệ hạ, ngài đến trễ quá, chị em thần thiếp chờ sốt cả ruột!
Ca Dương nhíu nhíu mày, nhìn trang sức lỉnh kỉnh trên người Triệu Tiếu Vy, xem ra nàng ấy làm Hậu rất chuyên nghiệp rồi! Hắn không vội cho miễn lễ, trước tiên lên ghế ngồi xuống. Hoàng hậu nhìn Triệu Phi Liên quỳ giữa nhóm cung phi, đầu óc xoay chuyển bèn nói với bệ hạ:
-Hoàng thượng đến vừa khéo phần trổ tài của Triệu muội muội, nàng cùng với thần thiếp đều được mama vũ y phường dạy dỗ, kỹ thuật rất khá, không bằng thừa dịp này để công chúa múa cho ngài xem…
Triệu Tiếu Vy làm đúng trình tự, đầu tiên để Phi Liên thể hiện tài năng, sau đó thuận nước đẩy thuyền cầu bệ hạ cấp cho nàng phong vị. Ca Dương cũng biết ý đồ của hoàng hậu, chiếu chỉ hắn đã viết sẵn, bậc tứ phẩm không xem là thấp nhưng cũng chẳng cao, để Triệu Phi Liên làm Triệu cơ là thỏa đáng nhất. Ca Dương phối hợp với hoàng hậu, cho cung phi miễn lễ, để Phi Liên vào trong chuẩn bị, từ đầu tới cuối không nhìn đến nàng lần nào. Hoàng hậu rót trà mời bánh, đối đãi với khách quý hết lòng hết dạ, chỉ mong hắn đừng giở chứng giữa đường, nàng không muốn dây dưa với Tào Gia Khanh nữa.
Mọi người ngồi vào chỗ ngay ngắn, vẻ mặt hóng chuyện buôn dưa, thỉnh thoảng lén nhìn lên nam nhân kia. Cung phi ai nấy nén tiếng than thở. Hoàng đế của họ trong độ tuổi rồng hổ, là giai đoạn vừa thành thục lại trẻ trung. Ngài ngồi ở đó giống như vị thần, bọn họ không thể chạm vào được. Ca Dương không thích ánh mắt của phi tử, hắn cảm thấy mình chẳng nợ nần gì bọn họ. Thái hậu nương nương luôn trách cứ hắn bạc tình, Ca Dương cho rằng mình không có trách nhiệm phải yêu những nữ nhân này. Phi tử có hàng trăm lý do để vào hậu cung, vì bản thân, vì gia tộc, thì tham vọng, vì không có chọn lựa khác… nhưng chắn chắn không có ai vì tình yêu đơn thuần, dù có tình cảm cũng bị pha tạp với nhiều thứ hư vinh khác, ai bảo hắn là Hoàng đế? Hắn cho họ cuộc sống nhung lụa, còn nâng đỡ gia quyến. Dù họ lớn tuổi hắn cũng không xua đuổi, bệnh tật ốm đau có thái y lo, cuộc sống hàng ngày có cung nữ săn sóc, như vậy là có tình có nghĩa lắm rồi! Họ vào cung có mục đích, hắn giữ họ trong cung cũng có lý do, đây là cuộc giao dịch công bằng. Người ta nói đế vương vô tình, thật ra đế vương rất tử tế và có trách nhiệm!
Ca Dương nhàn nhã uống trà, thỉnh thoảng nói vài lời với hoàng hậu, hoàn toàn lơ đẹp rừng mỹ nhân phía dưới. Mãi đến khi tiếng nhạc du dương vang lên hắn mới ngẩng đầu nhìn. Thiếu nữ váy hoa sen một mình đứng giữa điện, cổ chân trái đeo vòng chuông be bé, tay áo lụa nâng ngang mặt, chỉ để lộ đôi mắt anh đào lấp lánh như ngọc, giữa trán vẽ đóa phù dung. Họa tiết này làm Ca Dương bỗng không thở nỗi…
Đây là giai điệu truyền thống của Trung Lương, ngày xưa hoàng hậu bằng một khúc nhạc này mà gả cho bệ hạ. “Sự tích” ấy được mọi người truyền miệng ca ngợi, chỉ có kẻ trong cuộc mới hiểu cái kết không đẹp như mở đầu. Triệu Tiếu Vy nhếch môi cười giễu, Phi Liên này cũng chịu khó nghe ngóng lắm! Nàng lơ đãng uống trà, tình cờ nhìn sang chỗ hoàng thượng thì không khỏi giật mình. Ca Dương siết chặt nắm tay, mắt không rời bóng hồng y như một đài sen xòe hết cánh. Hắn mơ màng cảm thấy chiếc đồng hồ cát đang chảy ngược, trở về thời khắc trong hồi ức. Lúc đó nàng cũng mặc chiếc váy tương tự vậy, dung mạo như hoa, dáng người như hạc. Tà váy xòe ra khép lại như chiếc lông vũ gãi vào tim hắn. Tóc nàng bồng bềnh như mây, hắn rất muốn đưa tay chạm lấy, luồn cả năm ngón vào những sợi nhung đen bóng đó… Ánh mắt nàng tựa tinh tú, hàng chân mày cong cong lá liễu, làn môi hồng như quả táo mọng, đôi tay mảnh mai khéo léo, chân trần bé nhỏ xinh xinh… Tất cả hình ảnh rõ ràng và chân thật như vậy, giống như bản sao của những giấc mơ…
Ca Dương choàng tỉnh, cảm giác nhuyễn ngọc ôn hương ở trong lòng, A Dung ngẩng đầu nhìn hắn bằng cặp mắt hoang mang ngơ ngác… Hắn dùng ngón tay mô tả lại những đường nét quen thuộc đã khắc vào tâm hồn…
-Nàng đã đi đâu vậy…? Trẫm chờ nàng rất lâu…
A Dung hé môi nhưng không biết nói gì, nàng bị sự dịu dàng của hắn làm phân tâm, ánh mắt mơ màng nhấp nháy. Hắn yêu thích tất cả biểu cảm trên khuôn mặt này, dù lạnh lùng, giận dữ, buồn bực hay tươi cười… Khi Ca Dương sắp không kiểm soát được muốn hôn xuống thì bị tiếng gọi của hoàng hậu thức tỉnh. Hắn bần thần cảm thấy rất nhiều ánh mắt đang nghi hoặc nhìn về phía mình. Hắn đang làm gì thế này?
Triệu Tiếu Vy cũng ngạc nhiên không kém. Từ lúc công chúa bắt đầu múa thì hoàng thượng đã mất hồn, hắn ngồi đơ giây lát rồi bỗng đứng bật dậy chạy xuống dưới sân. Nàng chưa kịp kêu lên thì Ca Dương đã lao vào Triệu Phi Liên. Nàng ta vốn đang tập trung, sau khi xoay một vòng làm động tác “Ti mệnh” thì bị bệ hạ vồ lấy. Nhạc công giật mình làm rơi cổ đàn, hai hàng phi tần hốt hoảng đứng dậy, cả điện loảng xoảng tiếng ly cốc đổ vỡ giòn tan… Mà người gây ra họa thì đang đứng ở vị trí trung tâm, ôm gọn Triệu Phi Liên trong lòng, tầm nhìn ngưng động trên gương mặt nàng. Hôm nay hắn mặc thường phục mà trắng ngà thêu mây rồng, cả người anh khí lẫm liệt không che nổi sự dịu dàng nơi đáy mắt. Triệu Phi Liên thì ngây ngô bé nhỏ, như một nụ sen rơi vào móng vuốt đại bàng, hoang mang e lệ…
-Hoàng thượng…
Ca Dương nhắm mắt, ngừng lại một lúc rồi lại mở mắt. Hắn biết mình cư xử thất thố nên cẩn thận buông thân thể mềm mại ra. Cô gái trong lòng đã bị dọa, nàng loạng choạng quỳ xuống, điệu bộ yếu ớt kích thích tính bảo vệ của nam nhân.
Ca Dương trầm mặc cúi nhìn cô gái nhỏ ở dưới chân, không ai biết được hắn đang suy nghĩ gì…
Thật lâu, thật lâu sau đó, không khí trong điện đã sượng sùng vô phương cứu chữa, lúc này mới nghe một lời vàng ngọc:
-Trẫm phong Triệu Phi Liên làm chính tam phẩm Dung phi, ban cho Trúc Uyển cung. Hôm nay đến đây thôi, các nàng đều giải tán đi!
Lời vừa dứt thì đế giày đen liền rời đi, bước chân càng đi càng nhanh bỏ lại đằng sau những gương mặt hồ đồ khó hiểu. Hoàng hậu đứng trước ghế phượng, mắt sâu xa nhìn xuống Phi Liên. Nàng có cảm giác năm tháng sau này không được yên ổn nữa…
Bên ngoài cung Phượng Nghi, Ninh công công hớt hải đuổi theo hoàng thượng, dọc đường bị hỏi liên tục, khiến ông quáng quàng vấp phải bụi cây. Biểu cảm của bệ hạ quá đáng sợ, tròng mắt long lên sòng sọc, tiếng nói như tiếng rít:
-Chữ “Liên” trong tên nàng ta nghĩa là gì?
-B… bẩm… hoàng thượng, Liên trong hồng liên, là hoa sen ạ!
-Triệu Phi Liên là công chúa thứ mấy?
-Thập nhị công chúa ạ!
-Nàng ta bao nhiêu tuổi?
-Vừa tròn mười chín ạ!
Đến đây thì Ca Dương thình lình đứng lại, báo hại Ninh công công theo quán tính nhào vào lưng hắn. Bị hoàng thượng quắc mắt nhìn, lão Ninh mếu máo rút đầu rút cổ.
-Phong, Lôi, Trì!
Ca Dương vừa gọi thì ba hắc y ám vệ đã có mặt, chẳng biết họ chui từ đâu ra.
-Đi điều tra mọi thứ liên quan tới Triệu Phi Liên, không bỏ sót chi tiết nào!
-Rõ!
-Còn nữa… lập tức tìm cho ra Thủy Tức Chân Nhân! Bắt ngay lão quỷ đó về cho trẫm!!!
-Rõ!
Ba người như cơn gió biến mất, chỉ còn lại Ca Dương đứng im trong bóng tối. Hắn giận cá chém thớt chưởng một quyền vào thân cây gần đó. Tiếng cây đổ ầm ầm làm Ninh công công ngồi xuống ôm đầu. Lão nghe tiếng bệ hạ lẩm bẩm trong cơn kích động:
-Không phải nàng, không phải nàng… là kẻ nào dám lấy nàng ra đùa giỡn trẫm!?
Ca Dương mất hồn bước đi, hắn thấy mắt mình cay xè, hít thở khó khăn. Trong giây lát vừa rồi hắn đã mừng như điên, cứ nghĩ A Dung đã tha thứ cho hắn, đã trở về bên cạnh hắn, họ sẽ có nhau thêm kiếp này. Chỉ trách hắn quá lý trí, cuối cùng vẫn nhận ra đây là giả, ngoài tức giận là thất vọng tràn trề…
“Phù Dung, em đang ở đâu, sống có tốt không, có bị tiếc nuối giày vò suốt đời như tôi không?”