Từ Hoa giới trở về, Liên nhi khỏe hẳn ra, cảm giác như trút bỏ mấy tạ gạo trên vai, bước chân nhẹ nhàng khoan khoái! Bích Hải chưa buông tha ý nghĩ ếm bùa ếm chú lên người nàng, hắn muốn đợi một thời gian rồi thực hiện lại. Bích Hải lo sợ nhất là Liên nhi bị thương hoặc biến mất, hắn đã chịu quá đủ cảm giác thất lạc nàng giữa chốn dương gian rồi!
Muốn yên ổn sống qua ngày trong Tịnh Ngọc Cung cũng không được. Ôn Nhân tìm đến truyền lệnh của Ngọc Đế, triệu hắn về Thiên đình gấp. Bích Hải chẳng muốn chút nào, chuyện này quá nửa có liên quan đến Sát Hóa. Thiên binh gây tai họa, tại sao người dọn dẹp bãi rác lại là hắn?
-Ta không đi!
Bích Hải dứt khoát nói, một bên ôm chặt Nha Nha cho Liên nhi tỉa lông. Ôn Nhân nhìn bộ dạng thảnh thơi của hai người, bực mình bung quạt ra phẩy phẩy. Hắn bị đá khỏi quân đội lâu lắm rồi, chỉ muốn làm một nhàn tiên ăn chơi hưởng lạc thôi, chẳng rõ tai mây vạ gió gì mà Ngọc Đế nhớ tới hắn, giao nhiệm vụ trời ơi đất hỡi: Gọi Bích Hải quay về!
-Tóm lại! Cậu không đi tôi cũng ở lì đây, khỏi phải trở về chịu phạt!
Bích Hải vật lộn với Nha Nha nãy giờ, khắp người dính lông chó. Hắn ngẩng đầu hỏi Liên nhi:
-Phu nhân, nhà mình còn phòng trống không?
Liên nhi cặm cụi xén lông mông, bị chiếc đuôi của Nha Nha quất vào tóc rối bù.
-Không còn, ổ chó thì sao?
-Vậy Nha Nha ngủ ở đâu? Với địa vị của nó trong nhà thì không thể ngủ ngoài sân được!
Xét cho cùng, Bích Hải không thể phó mặc chuyện trên Thiên giới. Hắn đã sống nửa cuộc đời của một chiến binh, dòng máu đó và nhiệt huyết đó ăn sâu vào xương tủy, cuồn cuộn chảy, thôi thúc hắn cầm kiếm đứng lên. Lý do thứ hai là có tên Vô Phàm rất giỏi lý luận, đã thành công đổ hết trách nhiệm lên người Bích Hải. Sở dĩ Sát Hóa trốn thoát là do Thập Trụ Sơn thiếu một cột băng. Nếu Thiên sát cô tinh không xuất thế thì Bàn Thạch đã không nứt vỡ, Bàn Thạch không vỡ thì không cần trụ băng trấn chế. Kết luận, con hư tại cha, Bích Hải đế quân phải đứng ra giải quyết!
Bích Hải nghe xong cười to hai tiếng, vừa lau Bích Lạc Tủy vừa bảo:
-Đã nói tới nước này, ta không xuất đầu lộ diện thì coi sao được? Con trai ta còn chưa sinh ra mà bọn họ đã xem nó là mầm tai họa rồi. Đi đường giẫm trúng cục đá vấp té cũng là lỗi của “Thiên sát cô tinh”! Tuy Bích Hải ta không có phong độ của ngày xưa nhưng đẳng cấp còn chưa lụn bại mà, không nên coi thường như vậy chứ…?
Ánh lam trong mắt Bích Hải lóe sáng, hắn chộp lấy chuôi kiếm tùy ý đùa nghịch, múa một bài võ thuật dưỡng sinh. Bích Lạc Tủy quần phong xé gió, màu xanh ngọc tản ra khói lạnh, ở trong tay chủ nhân tha hồ vũ lộng, xen lẫn tiếng xào xạc có tiếng cười khanh khách quỷ dị. Ôn Nhân phản ứng tức thì, từ trên ghế lộn mèo tránh xa một góc, quạt lụa xòe rộng như tấm khiên cản từng luồng thần khí. Kinh nghiệm xương máu của hắn nói rằng, gần Bích Hải như gần cọp, sơ sẩy một chút là chết, lúc hắn vui giận thất thường còn chết nhanh hơn! Tịnh Ngọc Cung xây bằng vỏ sò vỏ ốc, không biết có thể chống đỡ bao lâu? Ôn Nhân từng là Nam Công Thiên Sư, chuyên môn phò trợ hiến kế cho chủ soái. Bệnh nghề nghiệp lâu năm khó trị, hắn bắt đầu mở tiên nhãn quan sát.
Cưỡi cụm mây dạo quanh Thiên đình có thể đụng phải mấy chục vị bồ tát, hộ pháp, tiên quân, tinh quân, Đế quân, Thần quân, xx quân, yy quân các kiểu~~~ Cho nên, bề ngoài Thiên giới có vô số cao thủ nhưng thực chất chỉ là cách nói bóng bẩy mà thôi. Chức danh cao chưa chắc tu vi cao, nhiều Đế quân ngang hàng với Bích Hải nhưng chỉ có thực lực cỡ Ôn Nhân, bọn họ là người đứng đầu một tộc hoặc có uy danh đáng kể trên Thiên giới.
Linh tinh tu luyện thành tiên, tiên đắc đạo thành Thần, đây là quá trình phổ biến thường thấy. Trong vạn vạn linh tinh chỉ có nửa số thành công, mà nửa số này tu luyện đến Thần còn lẻ tẻ vài người. Muốn biết họ lợi hại bao nhiêu không nên nhìn vào chức vị mà phải xét cấp bậc tu vi. Trừ Ngọc Đế và Tây Mẫu, Thiên giới có tổng cộng không đến một trăm Thần, nửa số này là tiểu Thần cao hơn thượng tiên đôi chút, phần lớn còn lại là Đại thần không có cơ hội phi thăng nữa. Thiên giới luôn xem giai đoạn Đại thần lên Thượng Thần là một “cái eo” trăm nghìn cay đắng. Muốn thành công phải hội tụ đầy đủ thiên phú, bản lĩnh, huyết thống cùng vận may! Cái cuối cùng quan trọng hơn cả. Chẳng kể đâu xa, ví như Giao Diêu Thần nữ đã làm Đại thần sáu vạn năm, tuổi thọ của nàng dài hơn Bích Hải nhiều, vậy mà tới giờ không phi thăng nổi. Còn Cửu Châu Huyền Nữ – Tiêu Linh tuy xuất thân thấp, từ điểu tộc phấn đấu đi lên nhưng chỉ mất năm vạn năm đã thành một Thượng Thần. Tiếc rằng số mệnh của nàng éo le, nhiều năm trước đã tiêu tán ở khe Tuyệt Cực.
Tính tới nay, Thiên giới còn tồn tại sáu vị Thượng Thần được công nhận, Ngọc Đế cùng Tây Mẫu, Khôn Minh Thần quân và Bích Hải, hai vị còn lại một người quy ẩn tận Bắc Cực, một người chưa rõ sống chết. Con đường “chính đạo” quá vất vả, số ít Đại thần quay đầu đi theo “tà đạo”, Ngọc Đế vẫn rất phiền muộn vì chuyện này. Tuổi thọ ngang trời đất giống đế hậu Thiên cung hay Khôn Minh và Bắc Cực tinh quân thì chẳng nói làm gì, cả linh hồn đều già cỗi, tu vi cao tới đâu cũng không chống đỡ nỗi sự tẻ nhạt của vĩnh hằng. Bọn họ đã trơ như đá cuội, trừ khi lục giới sụp đổ tới nơi thì bọn họ nhất định không động tay động chân. Vì lẽ đó, sự tồn tại của Bích Hải có ý nghĩa quan trọng với Thiên giới, hắn nắm nhiều quyền lực trong tay cũng không ai phàn nàn. Cái chết của Thượng Thần trẻ tuổi như Tiêu Linh là sự tổn thất lớn, cho tới nay vẫn có nhiều người hy vọng cứu rỗi, cuộc truy tìm một tia Thần thức sót lại vẫn chưa kết thúc.
Ôn Nhân nín nhịn rất lâu, đã dùng hết sự nhẫn nại mới chờ tới lúc Bích Hải thu kiếm. Hắn ném quạt lao ra, siết chặt vai bạn thân kích động nói:
-Cái đó…. Cái đó! Có phải vừa nãy…?
Bích Hải vu vơ gật đầu:
-Ừ, cậu phát hiện rồi sao?
-Từ bao giờ? Làm cách nào có thể…?
Ôn Nhân bám riết không tha, Bích Hải thở dài gạt móng heo của hắn ra:
-Ở Thập Trụ Sơn. Có nhớ năm đó ta và Tiêu Linh cùng nhau vây bắt Sát Hóa không? Ta cô động tu vi tạo thành mười cây cột còn Tiêu Linh phụ trách gia cố. Lúc thu hồi kết giới ta cũng không phát hiện, sau này mới thấy có hơi thở lạ bám vào Bích Lạc Tủy…
-Nói như vậy… thần thức của Tiêu Linh đã chọn Bích Lạc Tủy làm nơi nương náu. Có cách nào nuôi dưỡng nó không? Có thể sử dụng đèn Hồi Sinh hoặc là…
Ôn Nhân hưng phấn nói, Bích Hải lắc đầu cắt lời:
-Không đâu! Tiêu Linh đã đi rất lâu rồi, cho dù tìm thấy thần thức nàng cũng không sống lại. Cố chấp chỉ thu được cái xác không hồn, đâu phải một “Tiêu Linh” anh dũng phóng khoáng của ngày xưa nữa!
Ôn Nhân thu hồi nụ cười, tâm tình vừa hớn hở đã xẹp dí như quả bóng hết hơi. Hắn thừa nhận Bích Hải nói đúng, xem ra phải nghĩ cách che giấu chuyện này. Trên Thiên đình có rất nhiều lão già hồ đồ ngoan cố, bọn họ mà biết Thần thức của Cửu Châu Huyền Nữ còn tồn tại thì…
Ôn Nhân vò đầu bứt tóc, sao mà phức tạp thế không biết!?
-Thôi thôi, coi tôi chưa nói gì! Trong cái rủi có cái may, chín cây cột băng kia đã bù đắp được số tu vi thiếu hụt, có Tiêu Linh ở trong Bích Lạc Tủy thì cây kiếm này tiếp tục vô địch thiên hạ. Nói thế không có nghĩa là cậu được phép chủ quan, đụng độ với tên ma đầu quỷ quyệt phải hết sức cẩn thận. Và còn…
Ôn Nhân tiếp tục càm ràm, giống như ngày xưa mỗi khi Bích Hải ra trận là hắn phải căn dặn chuyện nhỏ chuyện lớn. Ôi, làm quân sư đâu có dễ, không bán cơ bắp cũng bán chất xám, nhìn xem tóc của hắn lại dư ra mấy sợi bạc rồi!?
.
.
Ở Ma giới lúc này cũng có không khí khẩn trương chẳng kém. Duyệt Sa chỉ vào bản đồ nói không ngừng miệng:
-Thuộc hạ đã kiểm tra tất cả vị trí Vương Tôn có thể ẩn nấp nhưng không tìm ra dấu vết. Dạo gần đây vùng đất phía Tây đang trong quá trình tái kiến tạo, địa hình rất nguy hiểm khó đi, thuộc hạ nghi ngờ Vương Tôn sẽ lựa chọn chỗ này để…
Duyệt Sa cứ nói, Lệ Trầm Tích chỉ lo vẽ vời gì đó trên tấm giấy da của hắn. Chì than mòn hết, hắn ném bút đi, giật luôn cây bút Duyệt Sa đang cầm rồi vẽ tiếp.
-Chúa tể à! Rốt cuộc ngài có nghe tôi nói gì không? Ngài không lo lắng về Vương Tôn sao!?
-Mặc xác lão ta! Tại sao bổn vương phải lo chớ?
Duyệt Sa hận rèn sắt không thành thép:
-Người ta vẫn nói, một núi không thể chứa hai hổ! Vương Tôn cũng từng là thủ lĩnh của Ma tộc, nay ông ta quay về sẽ cạnh tranh với điện hạ vị trí đứng đầu này! Sử sách vẫn nói Sát Hóa Ma vương thuở xưa tung hoành ngang dọc, có thể đánh tay đôi với Ngọc Đế Thiên đình, là Ma vương mạnh nhất trong truyền thuyết!!!
Lệ Trầm Tích bực mình đập tay xuống bàn cái rầm.
-Ý ngươi là ta không phải đối thủ của lão? Tên già đó bị nhốt như con chó không biết bao lâu rồi, nếu lợi hại thì đâu tới nổi bị mấy tên lính quèn bắt được!
Duyệt Sa tức xì khói:
-Qủa nhiên ngài không nghe tôi nói chút nào! Sát Hóa bị Bích Hải đế quân và Cửu Châu Huyền Nữ đánh hội đồng! Nghe đâu lúc ấy ông ta đang bị trọng thương cho nên mới thất thủ!
Lệ Trầm Tích xua tay:
-Ừ, ừ, cứ cho là vậy. Ta không thèm chơi đùa với lão bất tử, ta muốn làm ngư ông đắc lợi, ngồi xem lão và Bích Hải giết nhau thôi!
Duyệt Sa cắn răng khuyên giải:
-Nếu đơn giản như vậy thuộc hạ đã không lo lắng! Ngài không biết bây giờ Ma giới mất đoàn kết thế nào đâu! Từ khi ngài bị trọng thương suy yếu đã có rất nhiều thế lực nghi ngờ khả năng cai trị của Ma vương. Bọn họ hò hét muốn lật đổ Ma vương chọn người cao cường khác!
Lệ Trầm Tích híp mắt nguy hiểm:
-Ngươi nói thật? Là con bò nào ngu quá vậy!? Chúng nó nghĩ đánh bại ta dễ như vậy sao???
Duyệt Sa lập tức cổ vũ:
-Đúng đúng! Một đàn bò ngu ngốc! Chúa tể mau mau thể hiện cho họ thấy ngài đã bình phục từ lâu rồi. Lần này ra tay giết Sát Hóa ngài chỉ cần đứng gần xem Bích Hải trị lão thôi. Thỉnh thoảng đâm chọt vài cái làm màu, đợi khi lão ngã xuống thì đá Bích Hải sang một bên chiếm công lao! Hahahaha…
Lệ Trầm Tích liếc nhìn Duyệt Sa, tên quỷ này cũng ghê gớm thật, nghĩ ra được cái chiêu hèn hạ vô đối!
-Thôi được, ta nghe ngươi một lần. Có điều… trong lúc ta “đâm chọt” lão bất tử thì ngươi phải giúp ta làm một việc…
Lệ Trầm Tích ném tấm giấy da hắn vẽ nãy giờ cho Duyệt Sa. Duyệt Sa nghi hoặc nhìn một lúc, càng nhìn mắt càng mở to, thiếu chút sắp lòi ra ngoài.
-Đây đây… Chúa tể của tôi ơi, thần thánh của tôi ơi! Ngài điên rồi phải không!?
Duyệt Sa hốt hoảng đi qua đi lại, không ngừng khuyên ngăn:
-Chỉ là một người phụ nữ, có đáng để tốn kém bao nhiêu tài nguyên lực lượng như thế không? Ngài phải hiểu rằng làm như vậy thi thể của mẹ ngài cũng không duy trì được nữa! Hoa sen tinh nhớ lại quá khứ thì sao? Chưa chắc cô ta sẽ đồng ý ở lại bên cạnh ngài!
Duyệt Sa chợt nghĩ đến điều gì, thần sắc phức tạp nói khẽ với Ma vương:
-Thuộc hạ cho rằng Chúa tể đang lầm lẫn giữa tình yêu và tình thân! Hoa sen tinh không phải Bạch Liên tiên nữ, hai người chỉ hao hao giống thôi! Bạch Liên tiên tử chọn phụ thân ngài, dù bị phản bội cũng muốn chết ở Ma giới. Còn hoa sen tinh thì sao? Biết rõ quay về sẽ bị Thiên giới tra tấn xét xử nhưng nàng thà chết cũng lựa chọn rời đi! Chúa tể của tôi, rốt cuộc ngài cần một thê tử hay một mẫu thân đây!?
Lệ Trầm Tích xoa thái dương, xua tay đuổi Duyệt Sa như đuổi ruồi:
-Ngươi nói nhiều quá ta mệt cả đầu! Chuyện này ta đã quyết rồi! Đợi lúc Bích Hải và lão bất tử đánh nhau, người hãy mau mau bắt cóc nàng về đây! Quy trình viết cả ra giấy rồi đấy, cứ xem mà làm! Ta trở lại phải nhìn thấy một “nữ thần” bằng xương bằng thịt. Nàng xảy ra chuyện gì bất trắc thì ngươi chuẩn bị cái đầu đền tội!
Lệ Trầm Tích phất tay áo bỏ đi, Duyệt Sa ngã ngồi trên ghế, hắn nghĩ Ma vương điện hạ có bệnh, bệnh rất nặng, bệnh này gọi là “mẫu thân luyến”!
Lệ Trầm Tích rời khỏi thư phòng, rẽ trái đi vào hành lang tối rồi dừng lại trước một cánh cửa niêm phong cẩn mật. Hắn do dự hồi lâu mới giơ tay làm phép hóa giải. Cửa chầm chậm kẽo kẹt mở ra. Không khí lành lạnh, ngọn đuốc hồng đứng im, giữa phòng là cổ quan tài băng trong suốt, xung quanh trang trí hoa sen trắng ảo dịu tuyệt đẹp. Nằm bên trong là Bạch Tố Liên – mẹ ruột của Ma Lệ. Người phụ nữ này một thời từng là mối thù truyền kiếp của Tây Mẫu, tình yêu đơn phương dai dẳng của Ngọc Đế. Sau tất cả yêu hận thăng trầm, nàng lựa chọn nằm lại nơi này, trao trái tim cho quỷ dữ, bán khế ước linh hồn để mãi mãi yêu “hắn”.
Ma Lệ từng nghĩ Liên nhi chính là Bạch Tố Liên tái sinh. Họ rất giống nhau và cũng khác nhau. Bạch Liên tiên tử xinh đẹp lộng lẫy, pháp lực phi thường, là nữ trung hào kiệt mà Ngọc Đế cũng ngưỡng mộ. Liên nhi thì nhu mì mềm yếu, nàng tựa đóa hoa mong manh cần được chở che ấp ủ. Ma Lệ từng nghĩ Liên nhi sẽ đi theo con đường giống mẹ hắn, yêu phải tên “đại ma đầu”, bất chấp chính tà, coi thường đạo lý. Hóa ra nàng chỉ là nàng, Bạch Tố Liên mới độc nhất vô nhị trên đời này, dù họ giống nhau cũng không phải một!
Lệ Trầm Tích im lặng nhìn khuôn mặt say ngủ hạnh phúc của mẹ, tay vuốt ve cỗ quan tài nhẵn bóng, thầm thì nói khẽ:
-Mẫu thân, con sẽ đáp ứng ý nguyện của người, con sẽ giải thoát cho người, để người “sống lại” một lần nữa. Mẫu thân, đừng đi theo gã khốn khiếp kia, đừng đến thế giới của hắn, hãy ở lại bên cạnh con nhé…?
Ma Lệ nghiêng người dựa vào quan tài, nhắm mắt tưởng niệm. Hắn không thấy được, ngồi bên cạnh chính là người phụ nữ dịu dàng đang giơ tay vỗ về. Nàng nói bằng âm thanh im lặng:
“Sao mình có thể sinh ra đứa con biến thái cỡ này nhỉ!? Lão ma đầu! Nhất định là di truyền của ông! Mau mau trở về đánh cho nó tỉnh lại đi! Trời đất ơi tôi muốn chết yên ổn sớm đầu thai mà cũng không được nữa~~~ (>o<)”