Phù Diêu

Chương 326: Chuyện (1)

Trước Sau

break
Bốn chiếc xe đắt tiền xuất hiện ở thôn Vương gia tạo không ít náo động. Một đống phụ nữ xinh đẹp như diễn viên xuống xe. Nhìn chị em Liên Mai đi theo Vương Quốc Hoa, mẹ Vương Quốc Hoa cười tít mắt lại.

Con người rất khó giải thích, nếu Tạ Mãn Hòa có quan hệ lăng nhăng bên ngoài, Trần Thúy Hoa nhất định sẽ lấy gậy đánh gãy chân y, nhưng Vương Quốc Hoa không mừng mang các cô gái về nhà thì bà đều muốn kéo vào làm con dâu.

….

Đi cả buổi nhưng nhóm người không săn được con thỏ nào, Chu Lạp Phong cười hì hì nói mấy cô em xinh đẹp dọa thỏ chạy hết. Đám người Vương Quốc Hoa không ở lại qua đêm tại thôn mà lên thẳng huyện thành.

Không ngoài dự đoán của Vương Quốc Hoa, hôm sau vừa thức dậy Chu Lạp Phong đã cười hì hì tỏ vẻ muốn tới thành phố NJ tỉnh S có chuyện nên không về tỉnh thành cùng. Trước khi đi, Chu Lạp Phong bắt tay Vương Quốc Hoa nói:

- Hy vọng lần gặp sau ông có thể mang tới điều vui mừng cho tôi.

Vương Quốc Hoa cười cười chào tạm biệt. Du Phi Dương và Vương Quốc Hoa về tỉnh, Khương Nghĩa Quân cũng đi theo. Lần này Khương Nghĩa Quân muốn lên tỉnh khảo sát một chút để chuẩn bị khai trương hai siêu thị ở tỉnh.

Tiếng chuông báo trường tiểu học thị trấn Hà Dương vừa vang lên, đám học sinh đã lao vọt ra ngoài, trong tay không ít học sinh chạy sang cửa hàng đối diện nhà trường.

Trong một con hẻm đối diện với trường học, đôi vợ chồng đang bày quán đón học sinh. Cảnh này đã đi theo đôi vợ chồng già gần mười năm nay.

Cây cầu đá nghe nói có lịch sử lâu đời là con đường mà vợ chồng già nhất định đi qua, năm tháng làm cây cầu khó có thể vượt qua. Ông lão đi cách đó mười bước dừng lại, bà lão cũng ăn ý đứng lại nghỉ ngơi đang định lấy tinh thần đi tới thì ông lão lại nói:

- Bà nó, hôm nay xem ra không dễ qua rồi.

Trên cây cầu chất một đống đá, còn có bốn năm tên côn đồ.

- Lão Liên kia, rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt.

Một thằng trên tay săm hình rồng quay đầu lại nói:

- Đập.

Các thứ trên xe là đồ kiếm cơm của vợ chồng hai người, ông lão theo bản năng đi lên ngăn nhưng kết quả trúng chiêu ngã xuống mặt đất.

Các đồ trên xe bị đập vỡ tan, xe cũng bị ném ra ven đường, mấy tên kia cười phá lên rời khỏi.

Thị trấn Hà Dương thuộc quận An Hồ, quận An Hồ cách thị xã Lưỡng Thủy hơn 150km, bình thường cũng chỉ mất hơn hai tiếng là tới. Đám người Vương Quốc Hoa xuất phát từ huyện Nam Sơn đến Hà Dương đã là 12h30, xe dừng ở trước căn nhà một tầng, chị em Liên Mai vội vàng nhảy xuống xe.

Cổng vẫn khóa, theo lý thuyết bình thường ông bà đã dọn quán về nhà dùng cơm. Liên Mai đang khó hiểu thì có bác gái ở bên cạnh đi tới nhỏ giọng nói:

- Ông bà bị người đánh đang trên bệnh viện thị trấn.

Mặt hai chị em tái mét lại vội vàng lên xe chỉ đường tới bệnh viện. Vương Quốc Hoa đang lái xe khó hiểu hỏi:

- Người vừa nãy không phải hàng xóm các em sao? Sao lại nói chuyện như vậy?

Liên Mai nhăn nhó mặt mày nói:

- Em cũng không rõ, ông bà rất tốt không bao giờ cãi nhau cả.

Vương Quốc Hoa không nói mà chăm chú lái xe.

Bà lão lau nước mắt đi qua đi lại trước cửa phòng cấp cứu. Bà ngẩng đầu thấy hai chị em lao tới liền lau nước mắt. Ba bà cháu ôm nhau khóc.

Vương Quốc Hoa chặn y tá hỏi biết ông lão bị đẩy chỉ gãy xương chân nên cần phẫu thuật. Bệnh viện thị trấn không làm được, y tá ra thông báo cần chuyển lên bệnh viện huyện. Y tá còn bảo người nhà đến ký tên chuyển viện, nộp tiền viện phí và tiền xe đưa bệnh nhân lên bảo vệ huyện.

….

Vương Quốc Hoa ra mặt đóng tiền, hai chị em dìu bà lão đi tới cảm ơn, hai chị em nói không cần nhưng bà lão vẫn nói, còn hỏi Vương Quốc Hoa là gì của hai chị em. Vương Quốc Hoa vội vàng nói không cần khách khí vì không biết giải thích mình là ai. Cũng may y tá lúc này đẩy ông lão ra, ba bà cháu lên đón.

Ngồi trên xe lên quận, Vương Quốc Hoa nghe Liên Mai nói mới biết nguyên nhân. Lần này Vương Quốc Hoa đúng là có chút khó hiểu, một phó chủ tịch thị trấn muốn xây nhà thì còn không kiếm được đất sao?

Lên tới bệnh viện, đưa ông lão vào phòng, nhân lúc Vương Quốc Hoa đi nộp tiền, Liên Mai đi theo nói:

- Xin lỗi, em nói với ông bà anh là bạn trai của em.

Vương Quốc Hoa cười nói:

- Anh vốn là như vậy mà, đúng, còn là bạn trai của Tiểu Tuyết nhưng không dám nói, nói ra sợ ông đánh gãy chân.

Liên Mai nhìn Vương Quốc Hoa không nói gì nhưng ánh mắt đầy cảm động, Vương Quốc Hoa thấy thế cười cười đưa tay lau nước mắt cho cô.

- Thủ tục làm xong rồi, em vào xem ông đi, anh sang khách sạn bên cạnh tìm chỗ ở.

Vương Quốc Hoa không có người quen ở đây, ra ngoài hắn nghĩ đầu tiên là chuyện của vị phó chủ tịch xã kia. Việc này không thể cứ thế bỏ qua.

Vương Quốc Hoa gọi điện cho Diêu Bản Thụ hỏi xem hắn có quen ai bên này không? Trùng hợp chính là Diêu Bản Thụ và Hoa Lâm đang ngồi uống rượu nói chuyện với nhau. Nhận được điện của Vương Quốc Hoa, Diêu Bản Thụ vỗ ngực nói có người quen, còn là bí thư đảng ủy chính pháp kiêm trưởng phòng công an quận. Hoa Lâm ở bên đoạt máy nói mình quen phó bí thư quận An Hồ, cũng có thể giúp.

Vương Quốc Hoa muốn hai người gọi điện, Diêu Bản Thụ và Hoa Lâm đều nói sẽ bảo hai vị kia tìm Vương Quốc Hoa.

Bí thư đảng ủy chính pháp Dư An Dân nhận được điện của Diêu Bản Thụ rất khách khí, hai người khởi đầu như nhau nhưng Diêu Bản Thụ bây giờ là cấp phó giám đốc sở, y mới là cấp phó huyện. Dư An Dân khá phục bản lĩnh bò lên của Diêu Bản Thụ.

- Bạn tôi tên là Vương Quốc Hoa, không sợ nói với lão ca chức này của tôi là do cậu ta giúp nên có được.

Diêu Bản Thụ vừa nói một câu như vậy, Dư An Dân lập tức động tâm. Làm quan không sợ cúi đầu, không sợ đứng đội, không sợ tặng quà chỉ sợ đứng phải đội ngũ không có tương lai, sợ cầm quà nhưng không tìm được cửa.

Sắp Đại hội Đảng, Dư An Dân vẫn muốn tiến bộ, là bí thư đảng ủy chính pháp cấp quận, Dư An Dân muốn lên chức thì vẫn chỉ có thể ở trong vòng tròn này. Gần đây Dư An Dân hy vọng có thể điều tới thị xã Lưỡng Thủy làm viện trưởng Viện kiểm sát hay gì gì đó để lên cấp chính huyện.

Vương Quốc Hoa có thể đưa Diêu Bản Thụ lên cấp phó giám đốc sở tức là có quan hệ trên tỉnh. người như vậy mặc dù bây giờ không giúp mình nhưng nhìn xa thì cũng đáng quan hệ.

Vị phó bí thư quận ủy quen Hoa Lâm cũng có suy nghĩ này. Y trước từng là bạn học ở trường Đảng tỉnh với Hoa Lâm, hai người năm đó đều là cấp phó huyện, kết quả người ta bây giờ lên cấp phó giám đốc sở, còn nhờ tên Vương Quốc Hoa kia giúp. Mặc dù mình có con đường của mình nhưng có thể tạo quan hệ với người như thế kia thì mình có thể bỏ qua sao?

Lấy phòng ở khách sạn xong, Vương Quốc Hoa vừa đến bệnh viện thì điện thoại di động vang lên. Hắn lấy ra nghe, bên trong truyền tới giọng đầy khách khí:

- Là Vương Quốc Hoa tiên sinh phải không?

Vương Quốc Hoa thấy âm thanh rất gần nên ngẩng đầu lên nhìn:

- Là tôi, ai vậy?

Một người đàn ông đứng đối diện cũng vừa lúc ngẩng đầu lên, Vương Quốc Hoa cười cười dập máy, đối phương đã giơ tay ra nói:

- Tôi là Dư An Dân, bí thư đảng ủy chính pháp quận.

Hai người vừa bắt tay, Vương Quốc Hoa lại có điện, hắn nghe, bên trong nói:

- Là Vương Quốc Hoa tiên sinh phải không? Xin hỏi ở phòng bệnh nào thế?

- Tôi đang ở cửa khách sạn.

Vương Quốc Hoa vừa dứt câu, một chiếc Santana đã đỗ ở cầu thang, một người đàn ông gầy gò lao xuống. Thấy Vương Quốc Hoa và Dư An Dân đứng đó, đối phương không khỏi ngẩn ra.

- Ha ha, lão Dư cũng tới ư?

break
Cậu Thật Hư Hỏng
Ngôn tình Sắc, Sủng, Hào Môn
Chị Gái Lầu Trên
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Hệ Thống Xuyên Không Dục Nữ
Ngôn tình Sắc, Xuyên Không, Cổ Đại
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc