Tin này của Vương Quốc Hoa làm Diêu Bản Thụ chấn động. Ở cấp bậc như của Diêu Bản Thụ cũng khó biết loại tin tức này. Nghĩ tới một loạt chuyện sau khi gặp Vương Quốc Hoa, Diêu Bản Thụ thừ ra rồi mừng như điên, thầm nghĩ Lâm Tĩnh vừa đi không phải là Nghiêm Hữu Quang sẽ lên làm bí thư thị ủy sao? Nếu thật sự là như vậy thì có Vương Quốc Hoa hoạt động giúp, lại nhờ giám đốc Lãnh giúp đỡ thì chức bí thư đảng ủy chính pháp thị xã Bắc Câu không phải của mình thì của ai?
Diêu Bản Thụ rất nhanh bình tĩnh lại. Y thầm nghĩ không phải là phòng công an một huyện sao? Kết minh đơn thuần có lẽ không đủ để đả động Vương Quốc Hoa. Vì vậy Diêu Bản Thụ quyết đoán nói:
- Tiểu Trịnh vào đây.
Tiểu Trịnh quả nhiên chờ ngoài cửa, sau khi vào giơ tay chào:
- Cục trưởng, Bí thư Vương.
Thứ tự này rất quan trọng, Diêu Bản Thụ và Vương Quốc Hoa đều gật đầu cười, người này không quên ơn.
- Đồng chí Trịnh Nguyên, sau khi trao đổi với huyện ủy Phương Lan, quyết định do cậu chủ trì công việc phòng công an huyện Phương Lan.
Mặc dù rất mong chờ khi chuyện được xác định, Trịnh Nguyên ngược lại không biết làm sao. Nhìn Diêu Bản Thụ, lại nhìn Vương Quốc Hoa, y không biết nên nói gì. Ân tình này…
- Ha ha, cậu đó, đây là do Bí thư Vương cực lực đề cử cậu, sau này chịu khó làm việc đừng để Bí thư Vương thất vọng.
Chiêu này của Diêu Bản Thụ khá đẹp, người tốt đẩy sang cho Vương Quốc Hoa làm. Trịnh Nguyên biết ý giơ tay chào Vương Quốc Hoa:
- Sau này xin mời Bí thư Vương chỉ thị nhiều hơn, Tiểu Trịnh nhất định không làm Bí thư Vương thất vọng.
Trịnh Nguyên này khá thông minh, biết hai vị này đã đạt được thỏa thuận. Mặc kệ là đi theo ai thì cũng tốt cả.
Vương Quốc Hoa lúc này tung một câu làm cho Diêu Bản Thụ đổ mồ hôi lạnh:
- Tiểu Trịnh, vụ án Chu Lập Quốc tôi dự định để cậu điều tra tiếp, có gì khó khăn cứ nói. Tra rõ thì cậu không còn cần làm tạm thời chủ trì công việc nữa.
Câu này không khác gì Vương Quốc Hoa hứa sẽ để Trịnh Nguyên lên làm trưởng phòng công an. Tạm thời chủ trì công việc vẫn là ẩn số, chuyện này mọi người gặp nhiều.
Diêu Bản Thụ thầm nghĩ chiêu này của đối phương quá tàn nhẫn, đây là muốn nhổ tận gốc một số người. Trịnh Nguyên có chút do dự nhìn sang Diêu Bản Thụ, Vương Quốc Hoa thấy thế cười nói với Diêu Bản Thụ:
- Cục trưởng Diêu, không còn sớm nữa, Du Phi Dương đang chờ chúng ta ăn trưa.
Vương Quốc Hoa nói như vậy, Diêu Bản Thụ cũng không chịu kém. Y nói với Trịnh Nguyên:
- Làm cho tốt, nghe Bí thư Vương không sai đâu.
Trịnh Nguyên lúc này mới đứng nghiêm lớn tiếng nói:
- Xin lãnh đạo yên tâm.
….
Trước cửa nhà hàng Phí Thủy, Ngụy Gia Hoa mặt đầy lo lắng đợi khá lâu. Xa xa một xe Santana chạy tới, phía sau là xe Audi, y vội vàng đi lên đón.
Xuống đầu tiên từ xe Santana là Ngô Ngôn, thấy Ngụy Gia Hoa, cô oán giận nói:
- Ngụy Gia Hoa, bị anh hại chết, Bí thư Vương mắng tôi một trận.
Ngụy Gia Hoa vội vàng cười nói:
- Làm phiền chánh văn phòng Ngô, lát tôi xin mời hai chén.
Ngô Ngôn nhỏ giọng nói:
- Đợt lát nữa có không ít người, lần sau tìm cơ hội khác.
Ngụy Gia Hoa có chút thất vọng.
Ngô Ngôn vừa nói xoay người quay đầu lại cười cười mở cửa xe Audi kia. Du Phi Dương xuống nhìn nhà hàng.
- Ở đâu cũng không sao nhưng người không thể quá hỗn tạp.
Ngô Ngôn nhìn thoáng qua Ngụy Gia Hoa đang ra vẻ đáng thương đứng bên, còn có cô bạn học của mình đang lo lắng đứng đằng kia. Ngô Ngôn có chút không đành lòng nên cười nói với Du Phi Dương:
- - Đây là chủ nhà hàng, tôi sớm dặn hôm nay không mở cửa kinh doanh.
Ngô Ngôn có một nhược điểm chết người đó là dễ mềm lòng. Người phụ nữ họ Lưu kia là bạn học cấp hai, cấp ba với Ngô Ngôn, hai người trước đây quan hệ rất bình thường.
- Đúng thế, tôi bảo lão Ngụy về để mời khách đến trước ra ngoài, còn miễn phí cho bọn họ.
Lưu Mỹ Lệ hơi ngốc, vừa nói như vậy đã làm mặt Du Phi Dương sa sầm lại.
Ngô Ngôn có chút buồn bực thầm nói sao trên đời có loại phụ nữ ngu như vậy. Cũng may Ngụy Gia Hoa không ngu, y quay đầu lại trừng mắt nhìn vợ:
- Cô nói gì vậy hả? Vào trong, đừng ở đây làm tôi mất mặt.
Ngô Ngôn thấy cô bạn bị nói hai mắt đỏ lên, cô lại không đành lòng đi tới đạp Ngụy Gia Hoa một cái:
- Làm gì vậy hả? Mỹ Lệ cũng là vì lo cho anh.
Du Phi Dương không phải người hẹp hòi, chút khó chịu trong lòng thoáng cái biến mất nhưng không phải cứ thế là bỏ qua. Y nói với Ngô Ngôn:
- Chị Ngô, lát nữa bồi thường tổn thất cho nhà này.
Vừa nói Du Phi Dương lững thững đi lên, Ngô Ngôn bị nói đỏ mặt.
Ngụy Gia Hoa mặt đỏ bừng chờ mọi người lên lầu mới xin lỗi Ngô Ngôn:
- Xin lỗi chị Ngô.
Tiếp theo y nói với vợ:
- Nói cô thế nào bây giờ hả? Trong mắt chỉ biết tiền, tiền.
Ngô Ngôn có chút hối hận thầm nghĩ sớm biết vậy thì mặc kệ nhà này. Chẳng qua nếu đã tới cũng không tiện đổi sang nơi khác. Cũng may Vương Quốc Hoa là người rộng lượng, lát mình nhận sai để mong lãnh đạo bỏ qua.
Ngô Ngôn thở dài một tiếng:
- Hai người đi chuẩn bị đi, tôi ở đây chờ Bí thư Vương.
Ngụy Gia Hoa do dự một chút nói:
- Hay là tôi ở lại cùng chờ với chị?
Ngô Ngôn có chút tức giận nói:
- Anh nghĩ tôi ít chuyện phiền sao?
Ngụy Gia Hoa không nói gì chỉ đỏ mặt kéo vợ đi.
Không đầy hai phút sau xe của Vương Quốc Hoa đã tới. Ngô Ngôn đi lên mở cửa và vội vàng xin lỗi:
- Xin lỗi Bí thư Vương vì làm ngài thêm phiền phức.
Vương Quốc Hoa sửng sốt, quay đầu lại nhìn Diêu Bản Thụ cũng đang xuống xe:
- Cục trưởng Diêu, anh lên trước, tôi còn có chút việc.
Diêu Bản Thụ cười cười gật đầu dẫn nhân viên lên lầu. Vương Quốc Hoa lúc này mới nghiêm túc nói:
- Có chuyện gì xảy ra? Cô lại làm gì?
Ngô Ngôn vội vàng nói chuyện vừa nãy ra, Vương Quốc Hoa dở khóc dở cười:
- Cô đó, bảo tôi nói cô thế nào gbi? Nếu là tôi thì thấy cô là người tốt nhưng không biết làm việc.
Mặt Ngô Ngôn đỏ tận mang tai, cô nhỏ giọng nói:
- Tôi cũng không biết Lưu Mỹ Lệ kia lại chỉ biết đến tiền, mở nhà hàng lâu như vậy mà không biết làm người. Bây giờ làm khách mất hứng, đều là do tôi sai, xin ngài phê bình.
Vương Quốc Hoa thấy Ngô Ngôn như vậy cũng không đành lòng. Ngô Ngôn này có bề ngoài khá được, năng lực không kém chỉ là quá mềm lòng. Đột nhiên Vương Quốc Hoa nghĩ ra gì đó nên hỏi:
- Ngô Ngôn, sao chưa từng thấy người nhà cô?
Ngô Ngôn ngẩn ra lập tức có phản ứng nói:
- Người nhà của tôi? Tôi là trẻ mồ côi sống ở Cô nhi viện cho nên…
Vương Quốc Hoa có chút vậy mới biết tại sao Ngô Ngôn dễ mềm lòng. Hắn vừa đi lên lầu vừa hỏi:
- Vẫn không hỏi sao cô không kết hôn.
Lẽ ra Vương Quốc Hoa nhỏ tuổi hơn cô thì không nên hỏi vấn đề này. Ngô Ngôn không quá để ý chỉ nói:
- Trước đây có bạn trai nhưng chia tay.
- Ồ, vì sao?
Vương Quốc Hoa cũng chỉ là thuận miệng nói, Ngô Ngôn nghe xong đỏ mặt do dự một chút không biết nên trả lời như thế nào. Vương Quốc Hoa thấy mình hơi lỗ mãng nên vội vàng nói thêm.
- Không tiện trả lời thì thôi.
Ngô Ngôn cắn môi nhỏ giọng nói:
- Trước mặt lãnh đạo không có gì không tiện. Có một lần hắn đòi quan hệ, tôi không cho nên chia tay.
Đánh chết Vương Quốc Hoa cũng không nghĩ câu trả lời là như vậy.
Vương Quốc Hoa ngừng đề tài này tiếp tục đi lên. Trên tầng có hai phòng, một phòng dành cho mấy người Du Phi Dương, một cho đám người Diêu Bản Thụ. Vương Quốc Hoa đi lên thì mọi người đều đứng lên. Du Phi Dương cười nói:
- Đang chờ ông đó, ông mời khách mà đến muộn vậy hả.
Vương Quốc Hoa thấy ánh mắt đối phương hơi kỳ quái nên hung dữ nói:
- Sớm muộn sẽ tính toán với ông.
Du Phi Dương khó khăn lắm mới có cơ hội nên sao bỏ qua dễ như vậy. Y cười ha hả nói:
- Các vị nghe cho rõ đây, hôm nay nếu để Quốc Hoa còn đứng đi ra ngoài được chứng tỏ mọi người chúng ta không đủ tôn trọng Bí thư Vương, mọi người nói có đúng không?
Mọi người đương nhiên là hùa theo. Người đầu tiên cầm chén lên là Lãnh Hân điều này làm mấy cô gái giật mình.
- Vương Quốc Hoa, bạn trong tù, chén này anh phải nể mặt tôi đó.
Vương Quốc Hoa đương nhiên không dễ dàng đi vào khuôn khổ, hắn uy hiếp lại:
- Công ty của cô còn chưa khai trương đó.
Lãnh Hân nhún vai cười hì hì:
- Cùng lắm không mở, không kinh doanh cũng không chết đói, tôi có thể đi làm nhà nước mà.
Vừa nói cô quay đầu lại nói với mấy cô bạn:
- Các chị em nói có đúng không?
- Đúng.
Mấy cô kia đều gào lên. Vương Quốc Hoa thấy thế chỉ còn có thể uống cạn chén.
- Đúng cái búa.
Lúc này Vương Quốc Duy cười hì hì đứng lên nói:
- Các vị tôi tố cáo một câu vừa nãy Vương Quốc Hoa nói lời bậy bạ với các bạn gái, có nên phạt không?
- Cây búa, tôi nào có..
Vương Quốc Hoa nói một nửa dừng lại, những lời này lúc đi học tên Dương Xán hay dùng, bây giờ hắn thuận miệng nói nói không ngờ lại thành mắc lỗi
- Mẹ nó chứ…
Vương Quốc Hoa biết hôm nay không dễ dàng gì nên vừa ứng phó mọi người vừa không ngừng uy hiếp: