Trước cửa khu nhà tỉnh ủy, Du Phi Dương và Vương Quốc Hoa ôm chặt nhau sau đó y đấm mạnh vào vai Vương Quốc Hoa:
- Thằng này, ông biết tiên tri à?
Vương Quốc Hoa biết Du Phi Dương định nói gì nên thành thật nói:
- Bị ông nhìn thấu rồi.
Du Phi Dương không tin là thật, lại cười đấm thêm cái nữa:
- Không ngờ ông lại hiểu rõ tình hình nước Mỹ như vậy, bình thường chắc nghe không ít đài địch phải không? Nếu không biết trước đây ông vì học tiếng Anh, suốt ngày ôm đài nghe đài tiếng Anh, tôi còn tưởng ông là thần tiên.
Vương Quốc Hoa cười ha hả nói:
- Chăm chú nghiên cứu cách làm của lãnh đạo Đảng ta, ông sẽ không khó thấy được một chân lý, khoa học kỹ thuật là ngành sản xuất hàng đầu, cho nên xu thế phát triển trong tương lai là tất nhiên. Mà đi trước ở lĩnh vực này, ông đầu tư vào công ty loại như vậy đương nhiên sẽ kiếm tiền lớn.
Du Phi Dương cười ha hả nói:
- Tôi không thể không nói ông là thiên tài kinh doanh, làm quan làm gì, mang theo anh em tôi phát tài. Ừ, ừ, hai chúng ta thành người giàu nhất thế giới.
Hai người lên xe đi vào trong. Đến Hứa gia, Du Phi Dương nói:
- Quốc Hoa, tôi muốn chuẩn bị chút tiền để làm ăn lớn hơn. Ông nói nên làm gì thì nhanh có tiền?
Vương Quốc Hoa lắc đầu nói:
- Không hay, như vậy sẽ gây phiền phức không tốt cho bố ông. Tôi dám nói mặc kệ ông kiếm được tiền bằng cách nào vẫn nhiều ngươì nhìn chằm chằm vào ông. Chỉ có kiếm tiền ở nước ngoài thì mới không có vấn đề gì. Về phần tích lũy trước đó căn bản không vấn đề gì. Mọi việc có điều độ, chừng mực là đủ. Thái độ của tôi rất rõ, kiếm được tiền về nước làm trong ngành sản xuất hoặc là vào ngành lũng đoạn.
Du Phi Dương bĩu môi nói:
- Xong rồi, ngành lũng đoạn đâu có phần của tôi. Tuổi của tôi tiến vào ngành nào cũng chỉ có thể làm từ cơ sở lên, may thì trước 50 tuổi sẽ thành lãnh đạo của công ty nhà nước nào đó, không may thì sẽ ngồi chết già ở vị trí nhàn hạ, không màu mè, cầm tiền hưu.
Du Phi Dương đưa tay chỉ lên trời, Vương Quốc Hoa cười cười không nói.
Hứa Phỉ Phỉ đứng ở cửa cười hì hì chào:
- Quốc Hoa ca đến.
Cô gái khác gọi như vậy, Vương Quốc Hoa nhất định nổi da gà, Hứa Phỉ Phỉ trông ngây thơ, trong sáng gọi không hề giả, Vương Quốc Hoa mới đầu không quen, bây giờ đã khác.
- Phỉ Phỉ, năm mới vui vẻ, lì xì em.
Vương Quốc Hoa cười ha hả lấy một bao lì xì ra.
- Chỉ là chút ý tứ, muốn tiền thì tìm Phi Dương, hắn bây giờ giàu rồi.
Hứa Phỉ Phỉ cười cười cầm lì xì sau đó liếc nhìn Du Phi Dương:
- Anh, thấy chưa.
Du Phi Dương sờ sờ túi nhưng không lấy ra được gì nên đành nói:
- Lát nhất định bù lại.
Ba người trẻ cười nói đi vào, không ngờ Hứa Nam Hạ đang ngồi ở phòng khách uống trà. Du Phi Dương thấy thế lập tức thu hồi nụ cười nhìn Hứa Phỉ Phỉ, y nhỏ giọng nói:
- Em báo tin à?
Hứa Phỉ Phỉ lắc đầu đầy vô tội, cô giơ giơ tay lên:
- Nói linh tinh, em là phản đồ sao?
Hứa Nam Hạ ho khan một tiếng nói:
- Ở đó làm gì? Đây là nhà tôi, tôi ở nhà không được sao?
Vừa nói ông vừa nhìn Vương Quốc Hoa:
- Tiểu Vương đến à, vào đây ngồi.
Hứa Nam Hạ đã mở miệng, Vương Quốc Hoa ngoan ngoãn đi tới ngồi trước mặt. Hứa Nam Hạ mặt không chút thay đổi nói:
- Biết chơi cờ vây không?
Vương Quốc Hoa giơ ngón út lên:
- Một chút.
Hứa Nam Hạ cười vui như thấy thứ gì hay:
- Được, chúng ta chơi cờ, Tiền Tiến, bày cờ.
Tương Tiền Tiến bưng bàn cờ từ thư phòng đi ra. Y có chút bất ngờ nhìn Vương Quốc Hoa, thầm nói bao người muốn đánh cờ với bí thư Hứa mà không được, thằng này quá may mắn.
Vương Quốc Hoa không nói láo, trình độ cờ vây của hắn chỉ có một chút, nói tốt đẹp chỉ là nghiệp dư trong nghiệp dư. Vấn đề là Hứa Nam Hạ cũng không đánh hay, một vị lãnh đạo trên Bắc Kinh đã bình: “Cờ thối nhưng thích chơi”
Hai người cờ kém ngồi chơi thì kết quả như thế nào có thể nghĩ đến, giết nhau trời đất tối tăm. Tương Tiền Tiến ở bên không đành lòng nhìn, mấy lần quay đầu sang bên. Vương Quốc Hoa điển hình hiếu chiến, cứ chằm chằm ăn quân. Cờ của Hứa Nam Hạ vững chắc hơn nhiều, thuộc về loại người chỉ nhìn chằm chằm vào quân cờ của mình. Hai người chơi, một hiếu chiến, một phòng thủ, người tiến công không biết tật xấu của mình, bên phòng thủ không biết cờ của đối phương khá lặt vặt, chỉ tấn công một nước là đủ khiến đối thủ bó tay chịu chết.
Ván cờ này có thể nói ngang tài ngang sức. Hứa Nam Hạ bị công đến độ trán đổ mồ hôi, không ngừng nói thầm: “Vậy cũng được, vậy cũng được ư?
Vương Quốc Hoa cũng không có ý nhường cờ, theo hắn thấy không ăn quân thì sao có thể thắng. Hai người có một điểm giống nhau là đều bi quan, đều cảm thấy mình sẽ thua.
Vương Quốc Hoa cuối cùng bị Hứa Nam Hạ ăn mất một đống quân, lần này tới lượt Vương Quốc Hoa cầm cờ trắng đổ mồ hôi trán. Hắn quên mình đánh với bí thư tỉnh ủy mà hung hăng bắt đầu đánh loạn. Hứa Nam Hạ già mắt hoa nên bị mất quân một mảng.
Kết quả Vương Quốc Hoa đánh thắng một hồi, Hứa Nam Hạ thở vắn than dài vỗ đùi nói:
- Sớm biết thế thêm quân vào đó.
Giống như ông thua vậy, thực ra trong quá trình đánh cướp Vương Quốc Hoa cũng mất mấy quân cờ, cướp tuy thắng nhưng không ăn nhiều được bao quân. Tương Tiền Tiến cười cười đi lên làm trọng tài, kết quả cuối cùng Hứa Nam Hạ cầm quân đen thắng ¾, lần này Hứa Nam Hạ vui vẻ vỗ đùi nói:
- Không ngờ, không ngờ được.
Đánh xong ván cờ đã là giờ cơm trưa. Hứa Nam Hạ bỏ quân xuống nói.
- Đến đây thôi, Tiểu Vương, cờ của cậu cũng được, chỉ là dùng sức nhiều quá, cờ vây là trò chơi thăng bằng, không thể nào chỗ tốt gì cũng do cậu chiếm mà, phải không? Chiếm nhiều sẽ có khuyết điểm, kết quả bị tôi bắt được. Tôi cũng vậy, tham giữ quân bị cậu ăn không ít quân.
Hứa Nam Hạ đây là nghe một cao thủ cờ vây nói như vậy. Đừng nhìn ông nói có lý nhưng thực ra không phải vậy. Vương Quốc Hoa thua cờ nên gật đầu nói:
- Bí thư Hứa nói rất có lý. Ông cha ta luôn nói dĩ hòa vi quý thực ra chính là thăng bằng.
Hứa Nam Hạ được Vương Quốc Hoa nịnh như vậy nên vui vẻ cười ha hả nói:
- Ở nhà không cần gọi bí thư, gọi chú. Tết lần trước cậu cũng gọi như vậy mà.
Tương Tiền Tiến choáng váng, thầm nói thằng này may vậy. Bí thư Hứa chủ động bảo gọi như vậy, sự gần gũi này đủ để người ta đỏ mắt.
Bữa trưa rất đơn giản, Hứa gia không có thói quen nhiều đĩa bát như ở nông thôn, chỉ có mấy món ăn, bát canh, không có rượu. Ăn xong, Hứa Nam Hạ không nhìn ánh mắt của con gái mà tiếp tục chiếm lấy Vương Quốc Hoa, gọi hắn ra ghế ngồi.
- Quốc Hoa, tôi muốn nghe cậu nói thật, cậu đến đây không chỉ là vì chơi tết thôi chứ?
Hứa Nam Hạ tươi cười nói, Vương Quốc Hoa lại thầm cẩn thận. Hắn suy nghĩ một chút rồi quyết định nói thật:
- Hứa thúc, thực ra cháu hôm nay đến chủ yếu là chạy quan.
Hứa Nam Hạ ngẩn ra nói:
- Chạy quan.
Ông lập tức cười ha hả, lát sau dừng lại:
- Cậu chạy quan gì? Nói nghe một chút.
Vương Quốc Hoa nếu đã mở đầu đương nhiên không lùi bước.
- Cháu nghe phó bí thư thị ủy Nghiêm nói sẽ sang thị xã Bắc Câu làm thị trưởng, muốn cháu theo làm thư ký, ai biết trên tỉnh nói cháu tốt nghiệp trường Đảng tỉnh, coi như cán bộ do tỉnh quản nữa, vì thế Ban tổ chức cán bộ tỉnh ủy quyết định điều cháu tới làm phó chủ tịch thường trực huyện Phương Lan. Cháu suy nghĩ, làm phó chủ tịch thì không có quyền lên tiếng ở hội nghị ban bí thư, muốn làm việc gì cũng bị người ta chỉ trỏ. Như vậy không bằng cháu ở lại quận Lưỡng Thủy tiếp tục làm trợ lý chủ tịch. Nếu không chú cho cháu chức phó bí thư huyện ủy, cháu cũng có quyền lên tiếng.
- Ồ, phó bí thư.
Hứa Nam Hạ thu hồi vẻ tươi cười, thản nhiên nói:
- Không được.
Vương Quốc Hoa như quả bóng xì hơi, cúi đầu nói thầm:
- Vậy đừng trách cháu sau khi nhận chức không làm ra thành tích.
- Ha ha, cậu không ngờ lấy công việc ra áp chế bí thư tỉnh ủy? To gan đó.
Hứa Nam Hạ nghe cũng thấy vui, bao quan chức của tỉnh thấy bí thư tỉnh ủy mà không ngoan ngoãn như con cháu? Dù là thường vụ tỉnh ủy cũng không ai nói chuyện như vậy với Hứa Nam Hạ. Vương Quốc Hoa không đáp lời, cúi đầu lấy thuốc ra hút. Hứa Nam Hạ cười càng tươi hơn.
- Hừ, không làm tốt thì tự cút.
Hứa Nam Hạ vừa nói vừa đứng lên chắp tay đi vào thư phòng.
Tương Tiền Tiến giơ ngón cái lên với Vương Quốc Hoa, cười cười không nói rồi vội vàng đuổi theo lãnh đạo.
Hứa Phỉ Phỉ đi sát tới giơ ngón cái lên:
- Giỏi, Quốc Hoa ca quá giỏi, dám nói trước mặt bố em như vậy.
Du Phi Dương đi tới sờ trán Vương Quốc Hoa, đầy kinh ngạc nói:
- Không nóng mà sao nói hồ đồ như vậy?
Vương Quốc Hoa không hề khách khí trừng mắt nhìn hắn: