Khi Chu Từ về nhà, mẹ và cha dượng đang cãi nhau. Giọng của Quách Diệp vọng ra ngoài cửa, về một số chuyện trong nhà.
“Tiền tự tôi kiếm được, tôi muốn tiêu cho ai thì tôi tiêu! Anh quản lý nhiều thế làm gì? Bản thân anh nên tiết kiệm tiền bằng cách ít ra ngoài chơi mạt chược hơn đi!”
“Cô đừng thấy bây giờ cô kiếm được nhiều thì có thể quậy tôi, lỡ như cô bị người ta...”
“Biến! Tôi đường hoàng kiếm tiền, tôi sợ gì chứ?!”
“...”
Người bên trong đang tranh cãi chợt nghe thấy tiếng Chu Từ đóng cửa, hai người giảm âm lượng thấp xuống rồi cách cánh cửa hỏi vọng ra: “ŧıểυ Từ hả?”
“Là con.”
Cổ họng cô hơi khàn, cô ho khan: “Con đi tắm.”
Quách Diệp dặn dò cô đôi câu. Chu Từ cụp mắt mơ hồ đồng ý rồi mở cửa phòng tắm và bắt đầu cởi quần áo. Ngồi dưới đất, cô móc trứng rung ở bên dưới ra. Cô đã quá quen thuộc với chuyện này, thậm chí ngón tay còn theo thói quen nhẹ nhàng vỗ về thịt non đang khẽ co rút lại.
Nó thoải mái đến nỗi chân cô hơi run lên, động tác vuốt ve cũng mãnh liệt hơn đôi chút, gần như cô đang đào khoét.
Tia nước nho nhỏ cọ rửa thịt non, ngón chân cô hơi cuộn lại, cô khẽ thở dài ra.
Hình như vẫn chưa đủ.
Quả trứng rung được cô đặt trên bồn rửa mặt, vách thịt bị nước cọ rửa khẽ co lại và đóng mở như đang khao khát điều gì.
Chu Từ ngồi dưới đất chốc lát, tóc ướt sũng rủ xuống tấm lưng trần. Cuối cùng cô đứng dậy, bật quả trứng rung ở tần số tối đa và nhét vào sâu trong vách thịt.
Cổ họng phát ra tiếng rên vừa đáng thương vừa sảng khoái.
Cô tựa trán lên bức tường gạch men lạnh lẽo, thân dưới trào ra từng đợt dâʍ ŧᏂủy̠, nụ hoa đang kẹp chặt hơi vểnh lên được cô bóp lấy, cô mím môi rồi rêи ɾỉ: “Thầy…ơi.”
Đêm cực kì dài, Chu Từ nhoài người ra làm bài tập. Bên kia bức tường, Quách Diệp và cha dượng vẫn đang cãi vã không thôi, chẳng qua họ băn khoăn về cô nên mới cố ép âm thanh xuống thật thấp.
Nét chữ của cô rất ngay ngắn, cô đang chú tâm làm một bộ đề thi Hóa.
Một vệt nước bỗng xuất hiện trên chiếc váy ngủ bằng vải cotton gọn gàng và phẳng phiu.
Làm xong bài, cô đóng bút máy lại, vén váy lên, từ thân dưới trần truồng không mặc qυầи ɭóŧ, cô móc ra một quả trứng rung ướt đẫm.
Từ sau khi Chu Từ đến nhà Tiết Kiệu học phụ đa͙σ, dù trời đã vào cuối thu, nhiệt độ giảm đi rất nhiều, nhưng cô luôn tuân theo sở thích của Tiết Kiệu mà đổi sang mặc váy. Làn váy rủ xuống đến đầu gối, quần tất phác họa đôi chân thon dài, ẩn bên trong là một chiếc qυầи ɭóŧ tình thú.
Anh mỉm cười, đẩy cô ra trước khi cô bước vào.
“Hôm nay không ở đây.”
Tiết Kiệu kéo cô đến xe, đồ đạc bên trong đã được đổi mới, vô cùng sạch sẽ, gọn gàng và ấm áp.
“Đi, đi đâu vậy ạ?”
Ngón tay Chu Từ siết dây an toàn, cô hoang mang luống cuống nhìn anh.
Anh ra chiều ấm áp, tay thờ ơ gõ lên vô lăng: “Bơi lội.”
Chu Từ nghĩ anh muốn đưa cô đến câu lạc bộ bơi lội tàn tạ gần như đã đóng cửa kia. Đến khi xe chạy băng băng trên đường cao tốc, xe anh dừng tại trước một căn biệt thự thì cô mới nhận ra bản thân mình nghĩ quá đơn giản rồi.
Ở địa phương tấc đất tấc vàng, hồ bơi trong hậu viện, sóng nước lăn tăn.
Nó lớn hơn nhiều so với cái hồ ở câu lạc bộ bơi lội nọ.
Tiết Kiệu nhét một chiếc hộp được đặt ở chỗ ngồi phía sau vào tay Chu Từ.
Bên trong đựng một bộ đồ bơi, áo liền quần.
Chu Từ ôm chiếc hộp tinh xảo vào lòng: “Em đi đâu thay đồ ạ?”
Anh đáp lại với chất giọng nhạt nhẽo: “Ở đây không có ai khác nhìn thấy em đâu, thay ở đây đi.”