Phía bên dưới từ đường, ở trong căn hầm bí mật, Trương Quốc Khải đang ngồi xếp bằng trên giường, lưng tựa vào bức tường gạch đỏ. Thần khí trên gương mặt xem chừng đã có phần tươi hơn một chút so với nửa canh giờ trước đây. Cửu Dương thì lại khác, dáng vẻ của chàng mệt mỏi, có lẽ là vì nội công hao tổn sau hồi vận công lực để kiềm chế chất độc dùm sư huynh.
Lão Tôn không cùng thiếu nữ đi thăm bệnh nhân. Để phòng ngừa bất trắc, ông tình nguyện đứng bên ngoài từ đường canh gác, sợ đám binh lính quay trở lại thình lình.
Lúc cánh cửa hầm mở ra, nàng thiếu nữ thấy Cửu Dương đứng cạnh bàn trà, tay phải rót tách trà còn tay trái thì lau mồ hôi trán. Trương Quốc Khải và Cửu Dương nghe tiếng động. Họ quay đầu nhìn. Hú vía, không phải đám quân binh. Cả hai thở phào nhẹ nhõm khi nhận thức gương mặt xinh tươi quen thuộc.
Thiếu nữ tiến đến sát bên Cửu Dương. Nàng nghinh mặt, nheo nheo mắt:
- Muội lại cứu hai huynh lần nữa. Không biết đây là lần thứ mấy? Hai huynh định đền ân thế nào đây?
- Nghiêm trọng thế à, có cần lấy…thân đền đáp không?
Được anh chàng bảnh bao tán tỉnh mà thiếu nữ đó lại rụt cổ. Nàng còn thè lưỡi ra chê:
- Thân huynh ô uế, để dành cho kỹ nữ Thanh Lâu, muội không thèm.
Cửu Dương vội đặt tách trà xuống. Chàng áp hai tay lên ngực vờ đau lòng. Đóng kịch xong, Cửu Dương bắt đầu giăng bẫy trả đũa:
- Vậy thì để huynh đi lấy thân người khác về đền cho muội?
Thiếu nữ đó ngây thơ. Nàng trúng kế một cách dễ dàng.
- Người khác là người nào? – Nàng nghệch mặt hỏi.
Nghe câu ngô nghê, Cửu Dương biết nàng đã lọt tròng liền hí hửng xuất chiêu chí tử:
- Để huynh suy nghĩ xem, đại ca Khẩu Tâm là hòa thượng nên không thể phá sắc giới, còn tam ca Trương Quốc Khải thì hình như có ý trung nhân rồi, chỉ sót lại thiếu đà chủ là chưa có người yêu thôi.
Ngay tức khắc, gương mặt của nàng thiếu nữ đỏ ao. Và để chữa thẹn, nàng cung tay đấm một phát lên vai Cửu Dương:
- Không thèm nói với huynh!
Cửu Dương đảo người né ngón thôi sơn nhanh chớp nhoáng. Thiếu nữ đánh hụt một phát liền bồi thêm cú thứ hai vô be sườn. Cửu Dương lại tránh được. Chàng thối lui mấy bước. Sau khi an toàn cách ly khỏi vòng chiến với sư tử Hà Đông, Cửu Dương toét miệng cười:
- Chứ không phải muội hết lời à? Sợ rồi chưa?
- Ai mà sợ? - Thiếu nữ không vừa. Nàng độp lại ngay.
Tuy nói không sợ bị gán ghép với thiếu đà chủ nhưng nàng vẫn xoe xoe lọn tóc thầm che sự bối rối. Cửu Dương nhìn loáng thoáng đã hiểu tâm tình sư muội. Chàng tiếp tục trêu:
- Thường thường, kẻ bị đoán trúng tim đen hay giơ tay nghịch tóc.
Lần này, Cửu Dương đùa quá trớn. Thiếu nữ đó mắc cỡ thật sự. Nàng giậm chân:
- Huynh mà còn nói thêm một câu nữa là muội bỏ đi ngay!
Nghe nàng đe dọa bỏ đi, Cửu Dương lập tức im thin thít. Nhưng ngặt nỗi không trêu ghẹo nàng thì chàng chẳng biết phải tìm chuyện gì để kháo, lẽ nào đứng yên ngắm nghía ruồi bay? Cửu Dương đành rút binh khí chiến lợi phẩm ra xoay xoay trong lòng bàn tay. Thấy cây “nam châm quạt” danh bất hư truyền, nàng thiếu nữ vung tay chộp lấy.
Nàng mân mê cây quạt được một lát thì đột nhiên chùn giọng:
- Không biết bây giờ “huynh ấy” ra sao?
Tuy nàng hỏi trống không dưng ai cũng thừa thông minh để hiểu hai chữ “huynh ấy” là dùng để ám chỉ Tần Thiên Nhân. Cửu Dương biết tỏng tòng tong nên chàng kín đáo nháy mắt với Trương Quốc Khải. Cả hai bặm môi, phải cố gắng lắm mới nín cười. Nàng thiếu nữ hỏi xong, chờ hoài mà thấy Cửu Dương làm thinh đứng im ru đành lặp lại câu hỏi:
- Lúc đánh nhau với đám quân binh ở Tây Sơn, huynh có thấy “huynh ấy” bị thương không?
Cửu Dương vẫn tịnh, chẳng tỏ vẻ muốn trả lời. Thiếu nữ bắt đầu bực mình. Nàng dùng một ngón tay xỉ trán Cửu Dương:
- Muội đang nói chuyện với huynh, bộ huynh không có nghe hay sao mà câm miệng hến vậy?
Cửu Dương phủi tay nàng qua một bên. Đợi cơn thịnh nộ trôi đi, chàng mới tằng hắng vài cái rồi nói:
- Hồi nãy muội kêu huynh im cái miệng, nếu không thì muội bỏ đi ngay cho nên huynh đâu dám trả lời.
- Thôi thôi! – Thiếu nữ thảy cây quạt hoàn trả cho anh chàng lý sự – Muội sợ huynh rồi, bây giờ huynh mau trả lời đi.
- Muội cho phép huynh nói đó nha? – Cửu Dương chỉ mặt. Chàng cất cây quạt vô trong áo.
- Ừ! – Thiếu nữ gật đầu.
Nhưng Cửu Dương không trả lời ngay mà cau mày:
- Lúc nãy muội hỏi “huynh ấy” là huynh nào? Ở trong hội của chúng ta có nhiều “huynh ấy” lắm.
Nghe Cửu Dương bắt bẻ, thiếu nữ chợt nhận ra nhân vật mịt mờ trong câu hỏi của mình. Nàng ngập ngừng thổ lộ:
- À à, ý của muội muốn hỏi là thiếu đà chủ có bị thương hay không?
- Không - Cửu Dương thản nhiên lắc đầu.
- Không có bị thương hả? - Nàng mừng rỡ.
- Không, huynh không biết – Cửu Dương giỡn mặt.
Chàng nhún vai đáp nghe trớt quớt, lại còn cả gan há miệng cười. Cũng vì thế mà nỗi vui mừng vừa mới nhú lên trong tim của thiếu nữ đã bị đè bẹp dúm bởi tiếng hí hí. Nãy giờ, nàng ngỡ vị hoàng tử bạch mã của mình bình an, dè đâu anh chàng Cửu Dương gà mờ này cũng chẳng biết nốt, lại còn đem chuyện tình cảm của người ta ra bỡn cợt. Chắc Cửu Dương không hiểu nàng đang lo lắng cho vị hôn phu biết đến dường nào. Đã từ lâu, nàng xem sự an toàn của Tần Thiên Nhân còn quý hơn tánh mạng của chính bản thân nàng nữa.
Bị Cửu Dương đùa cợt, thiếu nữ đó lâm cảnh vừa tức giận vừa tức cười. Phải một hồi lâu, nàng mới nuốt trôi cục tức đang trồi lên cổ họng.
________________________________________
Hắc Viện. Giang Nam.
Phía bên cạnh, Cửu Dương giỡn xong thì cảm thấy bất nhẫn. Chàng đương nhiên là hiểu thiếu nữ đó quan trọng tánh mạng của Tần Thiên Nhân. Mà Tần Thiên Nhân lại là vị hôn phu của nàng thành ra nàng quan tâm cũng đúng, lý do khẩn trương vô cùng chính đáng, có gì đâu mà phải ngại ngùng? Muốn hỏi thăm người ta thì hỏi đại ra, còn bày đặt mắc cỡ, nói bóng gió huynh này huynh nọ. “Đúng là…nhi nữ,” Cửu Dương lắc đầu ngán ngẩm rồi nhịn không được nên chàng phì cười.
Thấy Cửu Dương làm đười ươi, nàng thiếu nữ nguýt một cái:
- Cười cái gì mà cười? Coi chừng muội cho huynh biết sức mạnh cú đấm bây giờ. Hay là huynh muốn ăn roi?
Với võ công của Cửu Dương thì ít nhất cũng đứng hàng tóp teo, ý lộn, top ten của võ lâm trung nguyên. Vậy mà nàng con gái có dáng vẻ mảnh mai dám hăm he so tài đấm đá. Nhưng hảo nam không đấu với nữ thành thử Cửu Dương chịu thua cho êm chuyện. Chàng vòng hai tay cúi đầu xin lỗi, điệu bộ cung kính hệt lúc đệ tử thỉnh giáo sư tôn, nom khôi hài không thể tả. Nhìn tướng tá hóm hỉnh đó, thiếu nữ nhịn không được liền che miệng cười khúc khích. Nàng chính là Giang Nam đệ nhất mỹ nhân mà thiên hạ đồn đãi và cũng là niềm tự hào của các vị thất hiệp anh hùng.
Hễ mỗi lần nàng nhoẻn miệng là cái lúm đồng tiền hiện ra nên vốn đã quyến rũ lại càng đáng yêu hơn. Trong những năm tháng còn là một bé gái, nàng hiểu rằng mình có sắc đẹp thiên ban. Làn da trắng mượt mà như tuyết cộng mái tóc đen tuyền liễu rũ đã làm nhiều trái tim điêu đứng. Riêng cặp mắt của nàng tròn xoe lấp lánh tựa ánh lưu tinh, ngôi sao sáng nhất trong bầu trời đen kịt. Không có vì tinh tú nào huy hoàng bằng và cũng chẳng có ngôi sao nào trong dãi ngân hà có thể so sánh được.
Nàng sở hữu khuôn mặt thon thả trái xoan và đường sống mũi cao cao yêu kiều thanh tú. Nhưng điều nổi bật nhất vẫn là cái lúm đồng tiền hằn sâu bên má trái. Mỗi lần nàng chúm chím môi đều khiến nam nhân trố mắt nhìn đam mê.
Nàng họ Lâm, tên Tố Đình, và là nữ đồ đệ tâm đắc của Sư Thái. Huynh đệ trong hội tuyệt cấm nàng tham gia hoạt động vì họ lo nàng tổn thương ngọc thể. Họ muốn bảo vệ nàng như bảo vệ một món đồ trang sức vô giá. Võ nghệ của nàng cao cường cỡ nào, trừ Sư Thái thì không ai được rõ.
Đại đa số các sư huynh đệ trong hội, trên dưới hàng ngàn hàng vạn người đều dành tình cảm đặc biệt cho Lâm Tố Đình. Nàng cũng thừa biết mà dửng dưng. Cửu Dương đa tình thì đương nhiên khẩn trương sư muội. Nhưng anh chàng có tướng đa thê này gặp nữ nhân nào mà không chạy theo…cua?
Đấng trượng phu duy nhất mà Lâm Tố Đình mãi không chinh phục được không ai khác ngoài thiếu đà chủ Tần Thiên Nhân, một bậc anh hùng có diện mạo khôi ngô nhưng tâm hồn lạnh lùng băng giá. Hơn nữa, Tần Thiên Nhân vốn là vị hôn phu của nàng. Nhưng đó là trong danh nghĩa. Mãi cho đến tận ngày hôm nay, chàng còn chưa một lần nắm lấy đôi bàn tay ngọc ngà.
Cứ hễ Lâm Tố Đình nghĩ tới việc Tần Thiên Nhân vô tâm với mình thì cảm giác uất ức. Tần Thiên Nhân hệt một con mèo đứng trước miếng thịt ngon mà cứng cổ không chịu ăn. Có lẽ đối với Lâm Tố Đình thì đạp lên lòng dạ của nam nhân là đều vinh dự nhưng mãi không chiếm cứ được quả tim sắt đá của vị hôn phu. “Tần Thiên Nhân có phải là kẻ vô tình lắm không?” Lâm Tố Đình tự nhủ.
Mỗi lần hình dung bản mặt trơ như đá cuội của Tần Thiên Nhân là Lâm Tố Đình giận run, nhưng con cá không có ở đây thành thử nàng quay sang chém thớt.
- Thế còn huynh? – Lâm Tố Đình liếc xéo Cửu Dương - Trái tim của huynh để ở đâu rồi? Bên ngoài đại mạc hay tặng Tiểu Tường ở Thái Hồng Lâu?
Lâm Tố Đình cố tình chọc quê bản tính đa tình của Cửu Dương nhưng chàng vốn bản lĩnh đầy mình nên không chút bỡ ngỡ mà tươi cười đáp:
- Thì…nữ nhân ở đâu, tim huynh ở đó.
- Xì! – Lâm Tố Đình bĩu môi – Huynh đúng là được voi đòi tiên, có Tiểu Tường rồi mà còn chưa chịu yên, lúc nào cũng vậy, tham lam hết chỗ chê. Đúng là…ngụy quân tử.
Nghe câu nói xóc óc có tính chất phỉ báng, Cửu Dương nhảy dựng. Thành thật mà bình luận thì chàng đâu có tội tình gì? Chỉ tại đám nữ nhân bu quanh hâm mộ thôi, chàng lại không nỡ từ chối nên mới tay xách nách mang vai quàng chân bước cùng mấy chục nàng. Nhưng là do họ tự nguyện đeo theo, chàng đâu có dùng dao ép buộc. Cái bản chất đào hoa hay hào hoa của chàng đều do ông trời ưu ái mà phú cho. Đẹp trai thì có gì sai chứ? Thành thử, Cửu Dương phản đối kịch liệt:
- Ê ê, sao muội chà đạp…nhân cách của huynh?
- Chứ không phải sao? – Lâm Tố Đình trố mắt – Chuyện tình cảm luộm thà luộm thuộm của huynh ngay cả đứa trẻ lên ba còn biết, huống hồ là muội.
- Huynh đâu có làm cái gì xấu xa đâu mà muội lên án nghe ghê thế? - Cửu Dương vẫn một mực xua tay biện hộ cho việc chàng thay người yêu như thay đồ.
- Không xấu? Huynh mà không xấu? – Lâm Tố Đình chỉ mặt Cửu Dương. Nàng gập bụng cười sặc sụa.
Cười xong, nàng hăm hở dẫn chứng cụ thể:
- Nếu huynh quên thì để muội nhắc cho nhớ, đã có lần huynh tuyên bố là trên đời này nếu có mười lăm nữ nhân thì huynh yêu cả mười lăm, nhỡ có thêm nàng mười sáu huynh cũng đòi thương luôn cho trọn bộ.
Cửu Dương quên thật, giờ nghe Lâm Tố Đình mang câu nói độc địa ra làm chứng thì chàng mới nhớ. Lúc đó còn nhỏ nên nông nổi, chàng nói chơi chơi thôi dè đâu Lâm Tố Đình ghìm sâu trong lòng, nay đem ra chọc.
Ngồi trên giường, tuốt ở đằng kia, Trương Quốc Khải thấy Cửu Dương mặt mày méo mó cũng bật cười theo. Nhưng Trương Quốc Khải lịch sự hơn Lâm Tố Đình, chàng kín đáo quay đầu vô vách, chủ động vặn âm thanh đủ nghe để không phiền lòng kẻ khác.
Trở lại phía đằng này, hình như Lâm Tố Đình phá phách còn chưa đã nư, nàng đi đến chỗ chiếc giường bệnh nhân, kề môi lên sát vành tai của Trương Quốc Khải, xù xì:
- Không biết “thất tẩu tương lai” là ai đây?
Trương Quốc Khải nghe hỏi vậy thì ngẩng đầu ngó Cửu Dương nhưng Cửu Dương vội quay mặt tránh tia nhìn dò xét. Đây là lần đầu tiên Trương Quốc Khải thấy Cửu Dương tâm trạng không yên. “Ai đây ta?” Trương Quốc Khải tự hỏi, quan sát tướng tá bối rối của Cửu Dương một hồi, Trương Quốc Khải thót bụng “thôi rồi, chẳng lẽ lại là…” Và chàng lập tức quay sang Lâm Tố Đình, trong lòng đoán non đoán già đủ thứ.
Làm thầy bói đoán mò xong, Trương Quốc Khải khoái chí nói um xùm cho Lâm Tố Đình nghe:
- Người “thất tẩu tương lai” này có thể xa thì tận chân trời, mà cũng có lẽ gần ngay trước mặt.
Lý lẽ của Trương Quốc Khải sai be bét. Cửu Dương không hề thương yêu Lâm Tố Đình nhưng chàng chưa kịp mở miệng giải thích thì đột nhiên cánh cửa hầm mật hé ra, rồi lão Tôn cầm một con chim bồ câu chạy xuống nói:
- Có tin tức gởi cho chúng ta.
Dứt lời, ông chìa tờ giấy nhỏ, định trao cho Cửu Dương nhưng Cửu Dương không đón nhận mà bình thản khoanh đôi tay lại bảo:
- Chắc trong bức thư đó nói Sư Thái sẽ bế môn một thời gian.
Nghe Cửu Dương nói vậy, Trương Quốc Khải lật đật chụp tờ giấy. Chàng mở ra xem rồi đưa qua cho Lâm Tố Đình và lão Tôn đọc. Cả ba người phục Cửu Dương sát đất, nội dung của lá thư đúng y chang những gì mà Gia Cát tái lai dự đoán. Nhưng ngay sau đó, Trương Quốc Khải lại cảm giác băn khoăn. Chàng thở dài:
- Sư Thái quyết định đóng cửa bế môn nghĩa là vết thương có phần trầm trọng, hy vọng bà không sao.
Câu than ngắn thở dài của Trương Quốc Khải vô tình kéo tất cả về hiện thực. Bang hội giờ như rắn không đầu, ba vị đương gia tử trận, thể xác còn chưa tìm ra.
Lâm Tố Đình ái ngại ngó lão Tôn, bắt gặp ông cũng đang buồn rầu não nuột. Chỉ riêng Cửu Dương là giữ được phong độ không sầu không muộn. Chàng biết trong giây phút này thì tất cả các thành viên bang hội phải bình tĩnh, đừng vì biến cố Tây Sơn mà khiến cho tâm trạng rối loạn, chỉ có sự bình tĩnh mới giúp con người ta tìm ra lối thoát trong tình huống hiểm nghèo. Vả lại, thiếu đà chủ Tần Thiên Nhân không có ở đây, Trương Quốc Khải lại bị thương, còn Khẩu Tâm thì chưa trở về hội tụ cho nên Cửu Dương là người đứng ra thay thế cương vị lãnh đạo bang hội. Chàng phải cố ổn định tâm tình thanh thả, ngăn cản không cho bản thân bấn loạn vì nếu chàng hóa rồ thì những người còn lại chắc chắn sẽ bị tác động. Mà gì chứ mối băn khoăn trong lúc này còn đáng sợ hơn gấp ngàn lần nỗi lo bị đám binh lính triều đình truy nã.
Cũng vì thế mà Cửu Dương đặt tay lên vai Trương Quốc Khải, trấn an:
- Huynh đừng lo, nếu đệ đoán không lầm thì thiếu đà chủ đã đưa Sư Thái về đồn Bạch Nhật ẩn cư. Đến chừng bà khỏe hẳn thì thiếu đà chủ sẽ về đây đoàn tụ với chúng ta.
Nói đến đây, Cửu Dương nhớ tới Khẩu Tâm nên gật gù tự phỏng đoán:
- Còn riêng đại ca Khẩu Tâm thì có lẽ đang trên đường tìm Nữ Thần Y để giúp huynh giải độc.
Câu phân tích của Cửu Dương khiến lão Tôn, Lâm Tố Đình và Trương Quốc Khải bình tĩnh được đôi ba phần. Họ thầm nghĩ Cửu Dương là Gia Cát tái lai, liệu việc thần sầu. Chàng lâu nay nói sao trúng vậy, bảo gì đúng nấy. Khẩu Tâm chưa trở về Giang Nam thì nhất định là đang trên đường tìm kiếm Nữ Thần Y. Điều này vô cùng hợp lý bởi vì Khẩu Tâm là người duy nhất trong hàng vạn thành viên bang hội có thể tung hoành ngang dọc trong chốn giang hồ mà không bị binh lính triều đình nghi ngờ. Lý do là khi đụng đầu binh sĩ thì Khẩu Tâm sẽ có cớ bảo rằng chàng đang trên đường hóa duyên.
Suy ngẫm đến đây, mặc dầu rất tin tưởng tài tiên tri của Cửu Dương nhưng Lâm Tố Đình không khỏi chột dạ:
- Đã mấy ngày trôi qua, Nữ Thần Y vẫn chưa thấy tông tích. Ngộ nhỡ…
Lâm Tố Đình nói chưa dứt câu thì Cửu Dương hiểu ngay. Lâm Tố Đình đang ái ngại Nữ Thần Y gặp phải chuyện rủi ro trong quá trình đến Giang Nam để giải độc cho Trương Quốc Khải. Nhưng với cơ trí thông thái bẩm sinh của Nữ Thần Y thì Cửu Dương tin chắc nàng có đủ bản lĩnh để tự bảo vệ bản thân mình.
Cửu Dương lên tiếng cản trở, không cho Lâm Tố Đình nói hết lời kém may mắn:
- Muội đừng lo - Cửu Dương chém tay vào không khí, giọng chắc nịch như đinh đóng cột - Huynh tin là nội trong vòng nay mai chúng ta sẽ gặp được Nữ Thần Y!