Nữ Thần Y đặt chân lên lối mòn đá sỏi, đi xuyên qua rừng thông. Vừa thong thả cất bước vừa hát vu vơ. Tâm tình cao hứng. Nàng ngâm nga điệp khúc bất hủ Trường Xuân Dạ Hành, bản nhạc ca ngợi dũng khí oanh liệt của binh sĩ ngày đêm canh gác biên thùy. Trong đó có hai câu mà Nữ Thần Y hết mực yêu chuộng:
Đường ra biên cương xa vời vợi
Mỏi mắt ngóng trông bóng hướng chân trời
Hồi nãy nàng xui xẻo giáp mặt Dương Tiêu Phong, lọt vào tay của võ lâm nhất đại ma vương mà ung dung tự tại bình bình an an thoát ra ngoài. Nàng hiểu bản thân mới vừa chết đi sống lại. Có thể nói là vạn hạnh.
Thật sự thì nàng cũng chẳng rõ gì mấy. Nàng không biết là bởi vì cái tác phong không sợ trời không sợ đất của nàng đã làm chàng choáng váng? Hay là tại thói ăn nói nịnh nọt mật ngọt chết ruồi? Nhưng nàng nào có ngờ Dương Tiêu Phong không hề đếm xỉa tới hai ưu điểm đó. Chàng bị thôi miên vì ba lý do. Với nàng, chàng ưa nhất là nụ cười thần tiên ghen tị rồi đến đôi mắt mơ màng như sương mờ giăng lê thê trên đỉnh Côn Lôn, và còn vì tình xưa nghĩa cũ nữa.
Lên đến đỉnh đồi, Nữ Thần Y lôi từ trong tay áo một gói vải phất phơ qua lại. Từ đằng xa, Lâm Tố Đình nhảy cẫng khi biết Nữ Thần Y đã thành công đột phá kho thuốc để mang về Tuyết Liên hoa. Vậy là Tần Thiên Nhân có cơ hội được cứu.
---oo0oo---
Đồn Bạch Nhật. Kho chứa thuốc.
Trương Quốc Khải hỏi Nữ Thần Y:
- Thiếu đà chủ có cơ hội bao nhiêu?
Nữ Thần Y đang quạt niêu thuốc, chưa kịp trả lời thì Lâm Tố Đình đáp thay:
- Nhân sâm Linh Chi và hoa Tuyết Liên có bản tính hàn nhiệt…
- Vậy thì chúng ta không nên cho thiếu đà chủ uống!
- Phải thử thôi! – Khẩu Tâm đứng khoanh tay gần đó đột ngột lên tiếng – Bang hội không thể thiếu người cầm đầu. Hơn nữa Nữ Thần Y đã từng nói qua, ngoài phương thuốc này thì không còn cách trị liệu nào tốt hơn.
- Nhưng mà nhỡ… - Lão Tôn ngập ngừng phản đối, giọng yếu ớt, còn khóe mắt thì bắt đầu bịn rịn. Trong lòng hết mực lo lắng cho tính mạng của Tần Thiên Nhân.
Lần này tới phiên Nữ Thần Y chen lời:
- Các người đừng lo, khi nguyên liệu sắc xong rồi, tôi sẽ chính miệng thử thuốc.
- Muội đừng có điên! – Trương Quốc Khải trợn mắt – Nếu cần người thử thuốc thì người đó phải là huynh. Bang hội không thể mất tái Hoa Đà.
- Bang hội cũng không thể mất tam đương gia – Nữ Thần Y xỉa cây quạt vô ngực Trương Quốc Khải, đáp trả.
Lão Tôn thấy hai sư huynh muội cãi vã thì đập tay lên ngực:
- Hai người không cần phải tranh luận. Để cho lão phu uống thử. Dẫu sao thì lão cũng đã sống đến từng tuổi này. Hai người hãy còn trẻ, tương lai còn dài. Hơn nữa trên vai còn gánh nặng huyết hải thâm thù phản Thanh phục Minh.
- Không! - Nữ Thần Y kêu lên - Ông không thể làm vậy. Tôi quyết không cho ông đem tánh mạng ra thử thuốc. Ông còn nhớ hay không? Trước lúc sư phụ qua đời đã từng nhắn nhủ tôi phải săn sóc ông. Cho nên tôi quyết không để ông nếm thuốc. Nếu ông muốn uống thử thì phải bước qua xác của tôi!
- Cô nương không cần cản trở lão già này – Lão Tôn lắc đầu kiên quyết - Ta đã quyết định rồi. Tôn bà ở dưới suối vàng ắt không trách ta.
Và lão Tôn đưa mắt nhìn làn khói trắng đang tỏa ra từ chiếc nắp của niêu thuốc. Làn khói bay chập chờn rồi tan biến khiến ông nhớ đến kiếp người. Nhân là do trời sinh, đến khi qua đời cũng trở về đá cuội. Ông trầm giọng nói:
- Thiên địa hối âm, nhật nguyệt thất hoang, hàm cổ đại biến, bây giờ càng kịch liệt. Mỗi khi đọc văn chương của Phu Tử thì Hán tộc ai cũng có thể khẳng khái đi chết để hoàn thành đại nghĩa.
Trương Quốc Khải gật đầu đồng lòng:
- Tôi tin rằng ngày giải phóng sẽ đến rất nhanh. Tới chừng đó non nước giang sơn Hán dân độc lập, thiên địa phục Minh, nhật nguyệt trùng quang.
Trong khi mọi người to tiếng thì Khẩu Tâm chắp tay thở dài:
- A di đà phật! Đúng là thất phu bất lưu, thù thù sinh sát toàn là do thiên tử. Cũng bởi triều đình Mãn Châu làm xáo trộn sinh linh.
Lâm Tố Đình thực tế hơn Khẩu Tâm. Nàng không than trách hoàng đế Khang Hi. Nhân lúc không ai đề phòng, Lâm Tố Đình nhanh tay nhấc chiếc niêu thuốc rót vô bát và bưng lên uống một ngụm. Nàng ra tay quá sức mau lẹ. Không ai đứng gần đó có thể can thiệp.
- Đình Đình! – Nữ Thần Y hớt hải gọi tri kỉ.
Khẩu Tâm, Trương Quốc Khải và lão Tôn cũng giật nẩy.
- Nguy rồi, bây giờ làm sao đây? – Trương Quốc Khải hỏi lão Tôn.
Lão Tôn đưa mắt nhìn Nữ Thần Y.
Vị Hoa Đà tái thế chộp lấy cổ tay của Lâm Tố Đình, dìu bạn cố tri đến ngồi lên chiếc ghế gỗ cách chỗ mọi người đang đứng khoảng chừng hai thước. Nữ Thần Y quỳ xuống đất, vừa bắt mạch vừa rưng rưng nước mắt:
- Cô thật là khờ.
Lâm Tố Đình im lặng. Trương Quốc Khải đi đến bên cạnh bát muội thở dài:
- Muội có biết làm vậy thì có thể chết không?
Lâm Tố Đình rơi nước mắt:
- Muội biết chứ nhưng muội lại muốn làm điều gì đó cho quốc gia. Muội được bang hội coi trọng, ủy thác đại sự, tôn thành bát đương gia mà muội lại vô tài vô đức. Có mỗi một việc hành thích Dương Tiêu Phong cũng làm không xong, trong lòng cảm thấy thật xấu hổ.
Nghe lời thổ lộ chân thành, mọi người ai cũng khụt khịt mũi, muôn bề xúc động. Đúng là ngộ biến tòng quyền. Lâm Tố Đình gặp tình thế bất đắc dĩ thì cứ theo tình thế mà làm, cho dù đó là chuyện nguy hại tánh mạng.
Ngay giờ phút đó, chỉ có Khẩu Tâm bình thản tựa lưng vô cạnh bàn nói:
- Xem chừng chúng ta chỉ còn nước ngồi chờ phản ứng của thuốc như thế nào rồi mang vào trao thiếu đà chủ.
----oo0oo---
Hai canh giờ sau. Nữ Thần Y xem thử nhịp mạch của Lâm Tố Đình. Trương Quốc Khải, lão Tôn và Khẩu Tâm đứng khoanh tay. Họ cả ba người không hẹn mà tim đập mạnh. Mãi cho đến khi khóe miệng của Nữ Thần Y hé nhụy thì Trương Quốc Khải mới thở phào:
- Vậy là đại công cáo thành. Đúng là kỳ tích.
Lão Tôn cười sảng khoái:
- Phải thế chứ. Nếu như trên đời còn căn bệnh không đối phó được thì làm sao có thể xứng danh là tái Hoa Đà?
- Cái này phải kể công lao của Lâm Tố Đình – Nữ Thần Y đứng dậy xua tay - Cô ấy liều mình thử thuốc.
- Không! – Lâm Tố Đình đứng lên theo, cười nói – Không phải công trạng của tôi mà toàn là nhờ mưu trí của cô. Nếu như cô không đột nhập vào Hắc Viện để đánh cắp Tuyết Liên hoa thì tôi làm sao có thể nếm thuốc được?
Nghe nhắc đến nhiệm vụ bất khả thi, Khẩu Tâm khe khẽ cau mày tỏ vẻ khó chịu trong khi Trương Quốc Khải to tiếng:
- Lần sau không cho hai muội đi mạo hiểm. Nếu còn cả gan như vậy thì đừng có trách huynh!
- Đúng rồi! – Lão Tôn cũng lắc đầu phật ý – Mai mốt có chuyện nguy nan gì thì để lão phu đi làm. Bộ xương già này cần phải hy sinh một lần cho quốc dân.
Ngay tức thì, Trương Quốc Khải phát lên vai ông lão một cái rõ to:
- Như vậy đâu có được chứ. Nếu bộ xương cách trí của ông vào địa phủ, bỏ lại biết bao nhiêu công chuyện cho tôi thì tôi làm sao mà quán xuyến nổi?
- Còn có muội mà tam ca. Làm chuyện nặng nhọc thì muội không thể tiếp tay chứ đi theo yểm trợ hoặc dẫn đường thì tay chân của muội cũng không phải là chậm chạp.
Lâm Tố Đình dứt lời, lão Tôn liền nhảy chồm chồm:
- Lâm Tố Đình cô nương nói vậy là muốn trù lão phu chết sớm à?! Thật là ác quá!
Mọi người lại được một chập cười nghiêng ngửa. Thân hình ngả ngớn như rẫy ngô đồng trong mùa gió bắc. Rồi chợt nhớ ra điều đắc chí, ông lão quay sang Nữ Thần Y:
- Mà phải nói Nữ Thần Y cô nương bản lĩnh thật, có thể thoát khỏi lòng bàn tay của Dương Tiêu Phong mà chẳng chút hề hấn gì.
Nữ Thần Y thản nhiên mỉm cười. Nàng điệu đàng giơ tay vuốt tóc sang một bên. Khẩu Tâm thấy vậy thì vội thu nắm tay vờ ho húng hắng:
- E…hèm…! Đó gọi là duy nữ tử dữ tiểu nhân vi nan dưỡng dã.
- Nói hay lắm! – Lão Tôn quàng tay qua vai Khẩu Tâm.
Trương Quốc Khải dòm lão Tôn ý chừng muốn hỏi câu lảm nhảm của Khẩu Tâm có nghĩa là như thế nào. Bắt gặp ánh mắt của Trương Quốc Khải, lão Tôn bèn ngoắt lại gần thì thào vô tai:
- Câu đó có nghĩa như vầy. Đại đương gia ám chỉ bọn đàn bà con gái và loài tiểu nhân đê hèn, cả hai thật khó nuôi dạy, gần họ thì khinh nhờn, xa thì oán thán. Cho nên trong mắt thánh nhân chỉ có hai loại người là quân tử và tiểu nhân. Đàn bà được xếp cùng loại với tiểu nhân vì họ làm vướng chân quân tử…
Lão Tôn chưa giải thích xong, Khẩu Tâm đã co giò dzông ra khỏi kho chứa thuốc. Chiếc áo cà sa màu vàng nghệ mất hút cuối dãy hành lang. Đuổi theo sau lưng vị hòa thượng là tiếng gầm gừ của Lâm Tố Đình. Rồi tới tiếng la oai oái của Nữ Thần Y.
(còn tiếp)
Đồn Bạch Nhật.
Khi thiếu đà chủ tỉnh lại thì trời đã canh năm. Lâm Tố Đình đang ngồi trên chiếc ghế gỗ lim sần sùi đặt cạnh giường. Nàng xếp bằng hai tay lên ngực Tần Thiên Nhân, gối đầu thiêm thiếp ngủ.
Tần Thiên Nhân nghiêng đầu đảo mắt một vòng chung quanh thư phòng mong tìm hình bóng người chàng thương nhưng nàng đâu không thấy. Chàng bèn cục cựa định ngồi dậy.
Tiếng kêu cót két phát ra từ chiếc giường gỗ mây đánh thức giấc mộng của Lâm Tố Đình.
- Huynh còn yếu lắm, đừng tự cử động – Lâm Tố Đình nhỏm dậy nói - Để muội giúp huynh.
Và nàng tất tả dìu chàng ngồi tựa lưng vô vách. Đúng lúc đó, Khẩu Tâm bước vào.
- Huynh cảm thấy thế nào - Lâm Tố Đình sờ bàn tay êm ái lên trán hôn phu.
Tần Thiên Nhân không trả lời câu thăm chừng sức khỏe mà hỏi lại:
- Tây Hồ đang ở đâu?
Lâm Tố Đình cúi đầu mím chặt môi, cảm giác sống mũi cay nồng. Khẩu Tâm bèn đáp thế:
- Nữ Thần Y đang chuẩn bị đồ ăn sáng.
- Đại ca – Tần Thiên Nhân gật đầu chào sát thủ thiết đầu lôi.
Khẩu Tâm cũng gật đầu đáp trả.
- Cửu Dương đã về chưa? – Tần Thiên Nhân tiếp tục thăm dò tông tích của các đại nhân vật trong bang phái Đại Minh Triều.
Khẩu Tâm lắc đầu:
- Vẫn không nhận được thông tin của thất đệ lẫn Hiểu Lạc.
- Vậy còn thương tích của Sư Thái?
- Sư Thái đang bế môn tịnh dưỡng trong động Thạch – Khẩu Tâm hất đầu về phía hậu viên của đồn Bạch Nhật - Nhưng thời hạn sắp chấm dứt rồi.
- Thế thì tốt quá! - Lâm Tố Đình lên tiếng - Đến chừng đó chúng ta sẽ có dịp trau dồi ý kiến với tổng đà chủ. Sư Thái nhất định tìm ra phương pháp khôi phục binh mã để tiêu diệt đám cẩu Thanh, chiếm lại địa đạo và học đường.
Nghe Lâm Tố Đình nhắc đến chuyện Hắc Viện học đường và địa đạo Tây hồ bị chiếm đóng, Tần Thiên Nhân thở dài:
- Không ngờ bọn chúng quá mưu mô.
Khẩu Tâm lắc đầu bái phục:
- Từ lâu đã nghe danh Dương Tiêu Phong, một kẻ khét tiếng xảo quyệt, trí tuệ đa mưu.
Tần Thiên Nhân nhìn Khẩu Tâm:
- Đã đành triều đình âm thầm gài bẫy dụ chúng ta cướp thảo lương để ra tay tiêu trừ học đường và địa đạo. Nhưng tại sao Dương Tiêu Phong lại đoán được hai chỗ đó chính là sào huyệt của chúng ta?
“Ừ nhỉ!” Lâm Tố Đình giật nẩy như ngồi phải đinh. Tần Thiên Nhân hỏi độp một câu quá xá chí lý mà trong lúc căm phẫn chưa có ai nghĩ tới. Tại làm sao Dương Tiêu Phong có thể phát giác học đường và địa đạo là chốn ẩn náu của các thành viên bang phái phản Thanh?
Lâm Tố Đình bèn thu nắm đấm, giọng bức xúc:
- Có một ngày, muội nhất định sẽ báo thù cho các huynh đệ chôn thây ở đồi Bát Cựu.
Tần Thiên Nhân đặt tay lên vai vị hôn thê:
- Thù hằn ắt sẽ báo nhưng phải chờ thời cơ. Bây giờ việc chúng ta nên làm là đợi Cửu Dương trở về rồi tất cả cùng đi diện kiến tổng đà chủ, để Sư Thái quyết định.
Lâm Tố Đình vẫn chưa vơi bực tức. Nàng cung tay đấm vào nhau ra chiều phẫn nộ:
- Thiếu đà chủ có biết rằng xém chút nữa thì muội và đại ca đã giết được tên cẩu quan?
- Hai người đã làm gì? – Tiết lộ của Lâm Tố Đình khiến Tần Thiên Nhân luống cuống đến độ quíu cả lưỡi, nét mặt ngơ ngác như vừa rơi xuống phàm trần từ cung trăng.
Lâm Tố Đình đành thuật lại đầu đuôi câu chuyện thích sát Phủ Doãn đại tướng quân. Khẩu Tâm đứng sau lưng Lâm Tố Đình, tay nắm chặt xâu chuỗi tràng hạt.
Lâm Tố Đình hăm hở kể câu chuyện nàng đã giả làm kỹ nữ thanh lâu như thế nào và chiến đấu oanh liệt với Dương Tiêu Phong ra sao cho Tần Thiên Nhân nghe, không soát nửa chi tiết. Tần Thiên Nhân ngồi nhíu mày lắng tai, chốc chốc lại ôm ngực thở hì hục khiến Lâm Tố Đình lo sốt vó. Nàng hiểu nội thương của chàng vẫn còn hoành hành.
Màn tường thuật cứ diễn ra như vậy, lâu thật lâu.
Lâm Tố Đình chấm dứt câu chuyện bằng pha chém tay vào không khí, kết luận:
- Nhờ bức chân dung của Nữ Thần Y mà muội và đại ca mới có thể thoát thân. Nếu lúc đó tấm tranh không bay đến chỗ đống lửa thì Dương Tiêu Phong đã phối hợp với đoàn quân thiết giáp tiêu trừ chúng tôi rồi.
Chờ Lâm Tố Đình hoàn thành âm cuối cùng, Khẩu Tâm nói với Tần Thiên Nhân:
- Đúng vậy! Vì thấy tên cẩu quan bị chi phối thành thử chúng tôi thừa dịp bỏ chạy.
- Dương Tiêu Phong khẩn trương tấm tranh đó lắm sao? – Tần Thiên Nhân hỏi, âm ngữ thều thào như người mộng du.
- Khẩn trương còn hơn vàng bạc châu báu! – Khẩu Tâm đáp nhanh, giọng chắc như cua gạch.
Tần Thiên Nhân nhìn lên trần nhà chép miệng:
- Sao lạ vậy?
Khẩu Tâm nhếch môi:
- Huynh và Lâm Tố Đình suy nghĩ mãi cũng không thông.
- Sao lại không thông – Lâm Tố Đình quay đầu tròn mắt nhìn Khẩu Tâm - Hôm trước huynh có nói Dương Tiêu Phong muốn dùng Nữ Thần Y để…
Không cho phép Lâm Tố Đình nói tiếp, Khẩu Tâm bủa ngang:
- Đó là huynh đoán khơi khơi vậy thôi, chắc gì đúng!
- Còn muội nghĩ là đúng – Lâm Tố Đình gật đầu – Ngoài hai lý do đó thì không còn lý do nào khiến hắn nôn nóng muốn biết tung tích của cô ấy đến như vậy. Hắn đồng ý thả muội đi chỉ cần muội nói ra địa điểm mà Nữ thần Y trú ngụ.
- Muội đừng có nói lung tung – Khẩu Tâm một mực lắc đầu – Chúng ta chưa rõ ràng cớ sự thì chớ nên phán đoán nguyên do kẻo làm cho các thành viên bang hội rối loạn tinh thần. Lại nữa, thiếu đà chủ cần nghỉ ngơi thật nhiều trong thời gian sắp tới.
Lời lẽ hợp tình hợp lý của Khẩu Tâm thức tỉnh Lâm Tố Đình. Tần Thiên Nhân mới vừa hồi phục, sức lực hãy còn yếu kém thành thử nàng không nên mang đến cho chàng đả kích. Rốt cuộc đành nghe theo lời phân trần của vị hòa thượng, Lâm Tố Đình im như thóc.
Tần Thiên Nhân ngồi yên trên giường, vừa ù tai vừa chóng mặt. Chàng không hiểu hai kẻ đối diện đang úp mở điều chi.
Chợt có tiếng líu lo bên ngoài thư phòng. Cánh cửa mở toang, Nữ Thần Y và lão Tôn bước vào. Lâm Tố Đình rời khỏi ghế, chạy đến đón lấy mâm thức ăn từ tay Nữ Thần Y rồi cùng lão Tôn bày biện chén đũa lên trên bàn trà ở góc phòng. Đồ ăn sáng gồm có há cảo, giò quảy, bánh bột nếp nhân đậu đỏ, cháo hạt sen, một bình trà xanh và đương nhiên là bánh bao xá xíu.
Nữ Thần Y rót tách trà đem đến trao tay Khẩu Tâm:
- Suốt đêm đại ca cứ tụng kinh siêu độ cho các huynh đệ ở đồi Bát Cựu và còn cầu nguyện dùm thiếu đà chủ, chắc đã mệt. Huynh hãy uống tách trà này rồi ăn một chút gì cho đỡ lòng. Muội có nấu món cháo hạt sen mà huynh thích ăn.
Khẩu Tâm bưng tách trà nốc một hơi sạch bách trước khi nói:
- Được, nếu muội đã đến đây thì nhiệm vụ chăm sóc thiếu đà chủ nhường lại cho muội.
Giao phó xong, Khẩu Tâm đi tới chỗ bàn trà cầm chén cháo mà Lâm Tố Đình đã múc sẵn và húp ngon lành, chẳng cần dùng muỗng múc. Lâm Tố Đình cũng ngồi xuống gắp hết món này đến món kia.
Lão Tôn bưng chén cháo và đĩa bánh bao đi đến đặt lên chiếc ghế gỗ lim nhân tiện hỏi thăm sức khỏe của thiếu đà chủ. Sau khi biết ngoại thương của Tần Thiên Nhân không nề nà gì, chỉ có nội thương hao tổn thì ông buồn bã nói:
- Phải chi hôm giao chiến có sự hiện diện của Cửu Dương.
Nữ Thần Y ngồi lên mép giường đối diện Tần Thiên Nhân, nói:
- Không chừng huynh ấy đang trên đường về đây.
- Mà sao lâu quá không nghe tin tức của Hiểu Lạc? – Lão Tôn run giọng – Bấy lâu nay nó làm điều gì cũng rất chu đáo, dù tìm được Cửu Dương hay không thì cũng phải nhắn với chúng ta một tiếng. Đằng này, cho tới bây giờ vẫn còn chưa thấy nửa bức thư bồ câu gởi đến từ Lan Châu.
- Ông đừng lo – Nữ Thần Y trấn an – Hiểu Lạc rất tinh khôn. Có lẽ chuyến đi bị trì nệ vì mùa màng nước lũ. Nghe đám huynh đệ Giang Nam nói lụt lội ở Cam Túc đã hủy hoại hết tất cả đường sá.
Và nàng mỉm cười nói thêm:
- Ông chớ quên rằng Hiểu Lạc là đồ đệ mới vừa thu nhập của Thiên Văn. Thầy sao trò vậy. Ai mà hiếp đáp được đệ tử của Gia Cát tái lai chứ?
- Lão phu cũng mong vậy – Lão Tôn gật đầu – Thiện lai thì thiện báo. Hy vọng hai người họ sẽ không sao.
Nói rồi, lão Tôn lui trở về bàn ăn. Còn lại cặp tình nhân. Nữ Thần Y bưng chén cháo lên thổi nguội. Nàng múc từng muỗng vừa đút cho bệnh phu vừa cười bằng mắt. Tần Thiên Nhân nhìn đôi môi chín mọng của người đối diện, thấy tình yêu dâng sóng ngập lòng.
Hận cái là Trương Quốc Khải làm kỳ đà cản mũi. Tay cầm chén thuốc, vừa bước vô khỏi cửa chàng liền ùa đến bên cạnh Nữ Thần Y hỏi trổng:
- Thuốc sắc thế này có đặc quá không?
Nữ Thần Y dòm chén thuốc, cười run cả người khiến cho chén cháo hạt sen sóng sánh. Cười một hơi, nàng giơ tay lau nước mắt:
- Không đặc lắm đâu nhưng mà để muội đi sắc lại chén thuốc khác.
Lo Nữ Thần Y vất vả, Lâm Tố Đình và lão Tôn lật đật buông chén đũa đứng dậy nói:
- Để tôi thái nhân sâm phụ cô một tay.
- Còn lão phu đi xách nước ngoài giếng để rửa hoa Tuyết Liên.
Trương Quốc Khải cũng gãi đầu ái ngại:
- Và huynh nữa, huynh sẽ giúp muội châm lửa. Nhưng không có canh lửa đâu à, đó là phần của muội.
Câu cuối cùng của Trương Quốc Khải khiến mọi người cười rũ rượi. Tần Thiên Nhân vừa cười vừa ôm lòng ngực, chắc là do khí quản làm động vết thương.
Ngoác miệng đã đời, những người khỏe khoắn đi thu dọn mâm thức ăn và lục tục kéo nhau rời khỏi thư phòng, bỏ lại thần quyền Nam hiệp. Lúc họ ra tới cửa thì bỗng bệnh phu lớn tiếng:
- Đại ca! – Tần Thiên Nhân gọi Khẩu Tâm.
Khẩu Tâm quay mình. Tần Thiên Nhân hạ giọng:
- Huynh có thể ở lại đây một hồi? Đệ có việc này muốn hỏi huynh.
Nghe Tần Thiên Nhân bảo ở lại, Khẩu Tâm gật đầu, khóe miệng kín đáo nở nụ cười ý nhị.