Phóng Túng Với Cấp Trên Của Chồng

Chương 10

Trước Sau

break

Hắn thấy cô đang khóc, vẻ mặt bơ phờ, vành mắt đỏ hoe, theo bản năng giữ chặt lấy cô: "Mạn Mạn, muộn thế này em đi đâu vậy?"

"Không cần anh quản."

Tô Mạn quay mặt tránh đi, giọng nói cứng rắn, nhưng vì mang theo tiếng nức nở, nghe thế nào cũng có vẻ như đang làm nũng.

Trạng thái này của cô vừa nhìn là biết cãi nhau với Vương Lực.

Chu Thành Cảnh không tự mình đa tình, nhưng cũng không buông cô ra: "Bên ngoài đang mưa to, em đến nhà tôi trước đi."

Tô Mạn do dự một chút, cuối cùng vẫn không muốn dây dưa, không nhận lòng tốt của hắn: "Tôi không..."

Chu Thành Cảnh không định cho cô cơ hội từ chối, trực tiếp mạnh mẽ kéo cô về nhà. Căn hộ mới mua của hắn ở ngay tầng này, hôm nay vừa đổi khóa vân tay, rất tiện lợi.

Tô Mạn có chút tức giận, lại sợ người này lại giở trò lưu manh: "Cảm ơn anh, nhưng tôi phải về nhà."

Cô thậm chí quên cả khóc, cảnh giác kéo giãn khoảng cách với hắn.

Chu Thành Cảnh dường như cười khẽ, cảm thấy cô đáng yêu: "Mạn Mạn, em không cần như vậy. Không muốn về nhà thì tối nay cứ ở đây đi, tôi sẽ không làm gì em đâu."

Hắn khép chiếc ô còn đang nhỏ giọt, tìm kiếm rồi ném cho cô một chùm chìa khóa: "Căn hộ này mới mua, tôi còn chưa ở. Em ngủ ở phòng ngủ phụ, có thể khóa cửa."

Tô Mạn sững sờ, vì lời nói của hắn mang một ý khác: "Mới mua?"

"Đúng vậy," Chu Thành Cảnh không hề sợ cô biết, trực tiếp viết dã tâm lên mặt, gật đầu nói: "Vì em ở đây."

Tô Mạn dứt khoát nói rõ ràng: "Anh biết đấy, tôi đã kết hôn..."

Cô định nói Chu Thành Cảnh như vậy thật không đạo đức, bị hắn cắt ngang: "Vậy thì sao, em vẫn có quyền lựa chọn."

Tô Mạn còn định mở miệng, Chu Thành Cảnh không muốn tranh cãi với cô, nói: "Yên tâm, tôi không thích thừa nước đục thả câu."

"Chỉ là thật sự đã khuya rồi, bên ngoài mưa rất lớn, em cứ đi ra ngoài như vậy, tôi sẽ rất lo lắng. Nếu em sợ tôi nghĩ nhiều, có thể coi đây là khách sạn, trả phí cũng được."

Người đàn ông trước nay chưa từng tỏ ra dễ tính như vậy, đúng lúc pha trò: "Coi như là ủng hộ việc kinh doanh của tôi."

Nói thật, khi Chu Thành Cảnh thành thật đóng vai người tốt, không lộ ra nanh vuốt, cách nói năng khéo léo, biết tiến biết lùi, rất dễ khiến người khác có thiện cảm –

Không chỉ riêng phương diện nam nữ.

Tô Mạn bị hắn nói có chút dao động.

Thực ra cô rất nhút nhát, từ nhỏ sống an phận thủ thường, gần như chưa từng có chuyện một mình ra ngoài sau 10 giờ tối, đặc biệt hôm nay trời còn mưa to. Vốn dĩ chỉ sợ hãi ba phần, bị Chu Thành Cảnh nói thành chín phần.

Vương Lực vậy mà cũng không biết ra ngoài tìm cô, Tô Mạn đang giận dỗi với anh ta, đã loại bỏ lựa chọn về nhà.

Chu Thành Cảnh nhân cơ hội đi vào bếp: "Để tôi hâm cho em ly sữa bò nhé, dễ ngủ."

Như thể chấp nhận việc cô 'trọ khách sạn' ở đây đêm nay, hắn còn hỏi: "Em tính trả bằng tiền mặt hay chuyển khoản?"

Tô Mạn xấu hổ: "... Điện thoại tôi hết pin rồi."

"Vậy thì cứ ghi nợ trước."

Chu Thành Cảnh rất dễ nói chuyện, đưa ly sữa bò nóng cho cô: "Ngủ ngon."

Tô Mạn cứ như vậy mơ mơ hồ hồ mà ở lại, khóa trái cửa, nắm chặt chìa khóa, lòng đầy bất an.

Cô nghĩ mình sẽ mất ngủ, nhưng ngoài ý muốn, lại có một đêm ngon giấc.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, bên ngoài có mùi thức ăn.

Chu Thành Cảnh mặc áo ngủ, khoanh tay ngồi ở bàn ăn, như đang đợi cô. Trước mặt hắn, là hộp giữ nhiệt đựng thức ăn do một nhà hàng nào đó giao đến, vẫn chưa mở ra.

"Chào buổi sáng, Mạn Mạn."

Vì lịch sự, Tô Mạn theo bản năng cũng đáp: "Chào buổi sáng."

Chu Thành Cảnh gật đầu, đứng lên, ý bảo cô đây là bữa sáng: "Tôi tối qua nằm ở phòng bên cạnh em cả đêm không ngủ được, bây giờ cần ngủ bù một lát, em cứ tự nhiên."

 

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc