Dịch giả: ❣️❣️ Lãnh Nguyệt Hoa Sương ❣️❣️
Khi trở về phòng, Phong Mặc Dạ đưa cho Trình Nhiễm một chiếc thẻ.
“Đây là thẻ phụ, không giới hạn mức chi tiêu. Cô cứ thoải mái mua sắm. Dù chưa sắp xếp được vị trí tốt cho cô trong công ty thì ít nhất cũng nên sắm vài bộ đồ tử tế.”
Trình Nhiễm lễ phép xua tay.
“Không cần đâu, tôi vẫn còn chút tiền, mua vài bộ đồ là đủ.”
“Cầm lấy.” Phong Mặc Dạ cương quyết nhét chiếc thẻ vào tay cô. “Cô bây giờ là vợ tôi, không thể sống như lúc còn ở quê, xuề xòa quá thì coi sao được.”
Trình Nhiễm định nói thật ra cuộc sống của cô đâu có kham khổ gì, chỉ là cô quen sống giản dị, không thích phô trương.
Người ta vẫn nói, cây cao thì đón gió. Cô chẳng muốn rước họa vào thân, rõ ràng đã cố gắng sống thu mình rồi mà người nhà họ Phong vẫn chẳng có ai thật lòng quý mến cô.
Nếu lỡ cô để lộ con người thật ra, e rằng đám người kia sẽ ngày đêm chỉ nghĩ cách đối phó.
“Vậy tôi giữ tạm.”
Cô nhẹ giọng đáp lại rồi cất chiếc thẻ đi, trong lòng cũng không có ý định sử dụng.
Thấy cô nhận thẻ, nét mặt Phong Mặc Dạ giãn ra, ánh mắt cũng dịu hơn.
“À, ngày mai tan làm về tôi sẽ pha cho anh một vị thuốc. Tôi nghiên cứu mấy hôm nay rồi, nếu hiệu quả như dự tính thì có thể sẽ giúp ích thêm cho chân anh.”
Anh thấy trong mắt Trình Nhiễm ánh lên vẻ hào hứng như thể vừa phát hiện ra điều gì đó quý báu, gương mặt cũng sáng bừng lên.
Chân là của anh, vậy mà cô lại có vẻ lo lắng còn hơn cả người trong cuộc.
Nhưng được vợ quan tâm cũng là một trải nghiệm… không tệ chút nào.
Anh đặt tay lên vai cô, hơi nghiêng người lại gần, khẽ nhướng mày với vẻ trêu chọc.
“Vậy trông chờ vào cô rồi.”
Trình Nhiễm đầy tự tin vỗ nhẹ ngực mình.
“Cứ giao cho tôi.”
Hôm sau, Trình Nhiễm dậy sớm chuẩn bị qua loa. Cô chỉ tô chút son và vẽ chân mày, còn làn da vẫn giữ nguyên màu ngăm như trước. Dù sao cũng là ngày đầu đi làm, cô không muốn trông quá luộm thuộm nhưng cũng chẳng cần xinh đẹp nổi bật làm gì.
Cô chẳng có hứng trở thành chủ đề bàn tán của đám nhân viên nữ trong công ty.
Trước khi tới công ty, cô tranh thủ bắt xe tới trung tâm thương mại. Thời điểm này còn sớm nên khách chưa nhiều, cô có thể chọn nhanh rồi rời đi gọn lẹ.
Cô bước vào một cửa hàng mình từng rất thích, chọn vài bộ đồ. Tuy nhiên nhân viên bán hàng lại chẳng mấy nhiệt tình, cứ đứng ì ở quầy, chẳng buồn tới hỏi han.
Trình Nhiễm cũng không thấy lạ. Mấy cửa hàng cao cấp thế này thường đánh giá khách qua vẻ bề ngoài, thấy cô ăn mặc đơn giản thì mặc định là không đủ khả năng mua sắm.
Cô cầm mấy bộ đồ lên tính ra quầy tính tiền, định bụng làm sáng mắt mấy người kia.
Đúng lúc ấy, một giọng nữ sắc sảo vang lên từ phía sau.
“Ơ kìa, chẳng phải là con dâu mới gả vào nhà họ Phong đấy sao?”
Nghe giọng, Trình Nhiễm đã nhận ra ngay là Trình Tâm Nguyệt. Cái chất giọng giả vờ trong trẻo ấy, cô chẳng thể nào quên.
Cô quay lại, gượng cười không mấy thân thiện.
“Ừ, đúng là trùng hợp thật.”
Trình Tâm Nguyệt đảo mắt nhìn từ đầu đến chân, trong ánh mắt đầy khinh bỉ. Trong lòng cô ta không hiểu nổi, người từ quê lên như Trình Nhiễm đã không có nhan sắc mà còn ăn mặc quê mùa, chẳng lẽ không biết tự lượng sức?
Nhưng như vậy cũng tốt, để cô ta tha hồ mà mỉa mai.
“Chị à, chị đang cosplay vai gì đấy? Hay là nghèo quá nên không có đồ mặc? Nhà họ Phong lớn như vậy mà cũng chẳng cho chị nổi bộ quần áo ra hồn sao? Nếu thật sự không đủ tiền thì bảo em một tiếng, em tặng chị vài bộ.”
Trình Nhiễm không thèm để tâm đến lời châm chọc ấy, ánh mắt cô lại dừng lại ở người đàn ông trung niên đứng cạnh Trình Tâm Nguyệt. Ông ta khoảng hơn bốn mươi, nhìn có vẻ không phải kiểu người phù hợp với cô gái trẻ như Trình Tâm Nguyệt.
Cô hất cằm về phía ông ta, giọng đầy ẩn ý.
“Sao, lần này đổi gu rồi hả? Mê trai già à?”