Ngay khi cô vừa đặt chân trở lại nhà họ Trình, thì Trình Nhiễm không ngờ là mình sẽ phải đối mặt với một chuyện hoang đường đến mức này.
Muốn cô thay thế Trình Tâm Nguyệt đi gả cho một người đàn ông bị bại liệt nửa người?
“Muốn tôi thế mạng con gái của mấy người, để đi gả cho cái người đàn ông nằm liệt nửa thân dưới ấy á? Tôi không đi đâu!”
Trình Nhiễm dứt khoát từ chối, giọng điệu cô không hề chừa một con đường nào để có thương lượng cả.
Trình Chí Minh chau mày, gương mặt ông ta tràn đầy năn nỉ:
“Con hãy niệm tình ba đã vất vả đón con từ dưới quê về đây, thì con cũng thương lấy ba một chút mà chịu giúp ba đi. Em gái con sắp đính hôn với thiếu gia nhà họ Tịch rồi, chẳng lẽ con định bắt nó bỏ thiếu gia nhà họ Tịch hay sao?”
“Chuyện này thì có liên quan đến tôi chứ?”
Trình Nhiễm nói thẳng, thái độ vẫn không hề lay chuyển.
Từ cái ngày mà người đàn bà tên Hách Tú Cầm bước chân vào cái ngôi nhà này, thì Trình Chí Minh đã dứt khoát đẩy cô cùng bà nội về quê, không thèm ngó ngàng gì suốt bao nhiêu năm trời. Nếu không phải cô nhờ tự lực bươn chải mà kiếm sống. Thì có lẽ cô đã chết đói từ lâu rồi.
Trên gương mặt Hách Tú Cầm điểm chút son phấn tinh tế, nhưng ánh mắt bà ta thì chỉ toàn sự lạnh nhạt và khinh bỉ.
“Trình Nhiễm, mày đừng có tự cho mình là cái gì ghê gớm lắm. Với cái thân phận quê mùa của mày mà được gả vào nhà họ Phong quyền thế ngập trời, thì đấy đã là phúc ba đời của mày rồi, mày còn dám từ chối à?”
Khi nhắc đến Phong gia, ánh mắt bà ta cũng hơi xao động. Nếu không phải đại thiếu gia nhà họ Phong bị liệt, thì phần hôn sự béo bở này sao có thể rơi xuống đầu con nhóc nhà quê này cơ chứ.
Chỉ có điều, cô gái trước mặt rõ ràng lớn lên ở nông thôn, vậy mà trên người lại chẳng vương một chút dáng vẻ quê mùa nào, trái lại, cô còn toát ra khí chất lạnh nhạt mà siêu thoát. Làn da trắng mịn, ngũ quan xinh xắn đến mức chính bà ta nhìn còn có chút xao lòng, huống chi là đàn ông.
Trình Nhiễm khẽ cười, giọng như có như không:
“Quyền thế ngập trời? Với bản lĩnh hiện giờ của tôi, tôi muốn mua đứt cả cái thành phố này cũng chẳng phải là chuyện khó khăn gì, tôi cần gì phải dựa dẫm vào một người đàn ông?”
Gương mặt cô vẫn trẻ trung, đường nét thanh tú, làn da mềm như có thể véo ra nước, thoạt nhìn trông rất thuần khiết, nhưng ánh mắt lại mang theo nét sắc bén, khiến người ta không dám xem thường.