Trung Văn giận tím mặt. Thật vất vả hắn mới gom được số tiền kia, vậy mà giờ đây Đỗ Thái kia lại đến phá đám. Mặc dù Trung Văn cũng là Nguyên đồ Ngũ trọng – Phạt tủy, có thể đơn giản đập chết tên thiếu gia trước mặt nhưng hắn cuối cùng vẫn không giám. Đơn giản Đỗ Thái là tam thiếu gia của Đỗ gia, một trong Tứ đại gia của Giao Nguyệt Trấn: Đỗ, Sở, Ngọc, Đoạn.
Hơn nữa hai người bên cạnh hắn, một người là Nguyên đồ Ngũ trọng, một người là Tứ trọng, chỉ một mình Trung Văn cũng khó lòng địch lại.
Nuốt nghẹn trong lòng, Trung Văn hỏi:
“Xin hỏi Đỗ thiếu gia giữa ban ngày ban mặt sao lại đoạt tiền của ta. Ngài làm thế liệu có coi vương pháp là gì nữa không?”
“Ha . . . ha . . . ha . . . Lão Trung a lão Trung. Ngươi nói thế là sai rồi. Ta hỏi ngươi, tháng trước ngươi nợ ta 20 Ngân tệ để đi chữa bệnh cho con gái đúng chứ.” Đỗ Thái nháy mắt hỏi.
“Đúng” Trung Văn chần chừ một lúc rồi đáp.
Đỗ Thái cười ha hả rồi nói:
“Cho nên, ta hôm nay đến đòi nợ.”
“Ngươi thật quá đáng, theo giá thị trường vay nhiều nhất chỉ đến 40 Ngân tệ thôi. Ngươi tính toán kiểu gì vậy ? ”
Trung Văn tức giận hét to, kéo theo sự đồng tình của đa số người dân ven đường.
Đối với chuyện này, Đỗ Thái cũng chẳng quan tâm. Chuyện khi nam bá nữ thế này, hắn đã làm nhiều lần rồi. Cho dù là Tổng trấn đến đây cũng phải nể mặt Đỗ gia ba phần chứ đừng nói gì đến những kẻ bình thường đứng xung quanh.
“Ta chưa nói xong mà. Đúng là chỉ có 40 Ngân tệ, nhưng ngươi quên mất một điều. Ma Sủng Lâu nơi này là sản nghiệp của Đỗ gia ta. Ngươi đến vay tiền ở đây, chưa được sự đồng ý của ta, không ai có quyền mang một đồng từ nơi này đi cả.”
Rất rõ ràng, cái kẻ gọi là Đỗ thiếu gia kia đang cưỡng từ đoạt lý, làm khó dễ Trung Văn. Không cho hắn có cơ hội cứu con gái.
Thế nhưng hắn lại không thể phản bác được. Trong Giao Nguyệt Trấn, ai cũng biết Đỗ gia chuyên kinh doanh Ma sủng, Sở gia kinh doanh đan dược, dược liệu, Đoạn gia chuyên khai khoáng, luyện kim còn Ngọc gia lại kinh doanh bí tịch, công pháp. Mỗi nhà không ai phạm ai, chỉ chuyên tâm kinh doanh ngành nghề chủ chốt, tạo thành thế cân bằng vi diệu, cũng tạo thành độc quyền của tứ gia tộc trong trấn.
Ma Sủng Lâu cũng chính là đại sinh ý của Đỗ gia. Lão bản ở đây gặp Đỗ Thái cũng chỉ có thể ngoan ngoãn gọi một tiếng thiếu gia.
“Đỗ thiếu, ngài nói đi, phải làm sao ngài mới cho ta vay tiền đây. Nếu ngài muốn gì, ta sẽ hoàn toàn nghe theo ngài.” Lời nói của Trung Văn đã không còn cứng rắn như trước nữa. Dù sao con gái bị bệnh, hắn cũng chỉ có thể khép nép cầu người mà thôi.
“Bốp. Bốp. Bốp.” Tiếng vỗ tay vang lên trước mặt, kèm theo tiếng nói của Đỗ Thái: “Trung lão ca quả nhiên hiểu chuyện.”
Đỗ Thái nhẹ nhàng sải bước thêm vài bước. Nếu dáng người của hắn cao lớn hơn một ít thì dáng đi này có thể coi là tiêu sái, thế nhưng dưới cơ thể gầy gò, lao lực thì dáng đi ấy lại chẳng có chút đẹp mắt nào, giống như hát kịch vậy.
“Trung lão ca, lão ca cũng biết ta với Hoa Hoa tình đầu ý hợp. Chuyện ta với nàng cũng giống như chuyện lão ca với đại tẩu mấy chục năm trước. Ngài cũng biết mà. Cho nên ta muốn . . . Trung lão ca . . . gả Hoa Hoa cho ta làm ŧıểυ thiếp. Hì . . . hì . . . Lão ca thấy thế nào. Lão ca yên tâm, đừng nói là 1 kim tệ, dù cho 100 kim tệ thì bệnh của Hoa Hoa ta sẽ hết sức cứu chữa hơn nữa tiền lão ca vay coi như bỏ đi, thế nào.”
“Ngươi. Câm miệng.”
Trung Văn tức giận, không để tên thiếu gia ăn chơi chác táng trước mặt nói thêm một lời nào nữa. Ai trong trấn cũng biết Đỗ Thái này đê tiện vô sỉ, chuyên môn cướp đoạt dân nữ. Mặc dầu không phải cướp người giữa ban ngày ban mặt, nhưng chuyên môn dùng thủ đoạn ám toán sau lưng, đối phó gia đình người ta lại là sự thực, hơn nữa, người bị hắn chơi xong thường bị vứt đi như rẻ rách, không ai có cuộc sống tốt. Hôm nay, Trung Văn mới cảm nhận được thủ đoạn của hắn. Không nói đến hắn làm nhục vợ mình, chỉ cần hắn có ý định với Hoa Hoa cũng khiến Trung Văn nổi cáu.
Đôi song thủ bất chợt biến thành quyền đầu đánh đến Đỗ Thái. Quyền pháp kéo theo tiếng gió phần phật. Đây là một trong những tuyệt chiêu mà Trung Văn thường ngày tập luyện, cũng là vương bài kiếm cơm của hắn trong sâm lâm – Phong Hành Phá.
Quyền xuất ra nhanh như gió, có thể phá thạch, phân kim lại thêm tính quỷ dị của gió khiến quyền pháp này mặc dù chỉ là Hoang cấp Sơ phẩm võ kĩ cũng có thể so với một vài Hoang cấp Trung phẩm võ kĩ khác.
Đỗ Thái mặt trắng bệch, quyền phong nhanh như gió đã đến trước mặt hắn. Dù trong nhà hắn là Tam thiếu gia không ai dám động, thế nhưng trên giang hồ, hắn cũng chỉ là một Nguyên đồ nhị phẩm nho nhỏ. Chỉ một chiêu này hắn đã vô phương chống đỡ.
Nhưng hắn không thể đỡ, không đại biểu cho không ai có thể cứu hắn. Chỉ thấy xuy một tiếng. Hai gia nô đi bên cạnh đã nhanh chóng nhảy vào. Người cao lớn đạp Bát Bộ Cước, thân hình nhanh như chớp kéo Đỗ Thái ra xa, vừa lúc người béo lùn nhảy vào thế chỗ Đỗ Thái.
Nói thì chậm nhưng tất cả chỉ diễn ra trong chớp mắt, chỉ thấy hai tay tên béo gồng lên tạo thành hình chữ thập trước mặt, lúc này cả cơ thể hắn có cảm giác giống như một tảng đá lớn.
Quyền phong gào thét ập tới, nhất thời không thể đột phá phòng ngự của tên béo.
Lúc này, Đỗ Thái mới hoàn hồn, cả người vẫn còn run lẩy bẩy. Xung quanh, vài tiếng châm chọc bắt đầu vang lên khiến Đỗ thiếu gia bực tức không thôi. Đôi mắt hậm hực nhìn về phía Trung Văn như muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
Một kích không thể đánh được tên hỗn đản Đỗ Thái kia, Trung Văn lực bất tòng tâm. Song thủ bắt đầu thả lỏng, quay về trạng thái ban đầu. Đồng phiến bên hông đã bắt đầu có quang mang lấp lóe, chỉ cần đối phương muốn đánh nhau, hắn không ngại gọi ra Ma sủng của mình.
“Hừ, tốt cho một Trung Văn, tốt, tốt lắm. Ngươi dám đánh ta.”
“Đánh ngươi thì sao, đừng nói là ngươi. Cho dù là trưởng trấn có đụng đến vợ con ta thì ta cũng liều mạng như thường. Cho dù không đánh lại thì sao, cùng lắm là chết. Nhưng những người thân bên cạnh ta không thể để ngươi làm nhục.” Trung Văn nói.
Giờ phút này, tiếng nói the thé của Trung Văn không còn khó nghe như trước. Mọi người đều cảm thấy tiếng nói này giờ đây thật có sức quấn hút. Không biết ai nói trước, một tiếng hay vang lên khiến cả đám bắt đầu tung hô.
“Mẹ kiếp, được được lắm, hôm nay các ngươi phản lão tử, để rồi xem ta trừng trị các ngươi như thế nào. Đ** m*, để rồi xem.” Đỗ Thái nhổ một bãi nước bọt, phun một loạt những câu rắm thối.
“Còn ngươi.” Hắn chỉ vào Trung Văn . “Không lằng nhằng với ngươi nữa, trả tiền, cả vốn lẫn lãi, 40 Ngân tệ, nếu không có ta đến bắt con gái ngươi đi làm nô tì gán nợ. Đến lúc ấy.” Nói đoạn, hắn lè cái lưỡi, liếʍ liếʍ bờ môi khô khốc, tưởng tượng đến cảnh Hoa Hoa nằm dưới khố gào thét, van xin. Cho dù hai gia nô bên cạnh nếu biết hắn nghĩ gì thì cũng thầm mắng hai chữ “Súc sinh.”.
“Ngươi.”
Trung Văn cứng họng, đôi mắt đờ đẫn. Hắn biết rằng mình đã đuối lý. Thiếu nợ phải trả tiền, nếu không có tiền phải gán nợ, đợ con, đa͙σ lý đơn giản hắn biết. Nhưng hắn cũng không thể kiếm đâu tiền trả nợ, hơn nữa còn con gái đáng thương trong nhà. Nghĩ đoạn, lòng hắn đau như dao cắt. Dù có chết cũng không thể để nàng rơi vào tay tên cầm thú này được.
Bên ngoài, đám đông tức giận lên án kịch liệt. Thế nhưng . . . chẳng có ai giúp đỡ.
Giữa đám đông bàn tán, Vân Phong tự hỏi, nhiều người như vậy, vì sao lại không giúp đại thúc kia, mỗi người chỉ một Ngân tệ, không cần nhiều cũng đủ giúp người ta trả nợ, cứu con rồi. Liệu có phải vì bọn họ sợ hãi một cậu ấm hay là có nguyên nhân khác. Nhưng nguyên nhân nào lại có thể bán rẻ đi lương tâm của mình, nguyên nhân nào khiến họ sợ hãi ? Đã có thể vì sợ hãi mà bán rẻ lương tâm một lần, thì có thể bán rẻ lương tâm lần thứ hai, thứ ba rồi mất đi bản tâm. Như vậy cho dù có bản lĩnh thông thiên đến đâu cũng chỉ bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh, làm hại cho mọi người. Làm cường giả như vậy thì có ích gì chứ ?
Vân Phong trong đầu tự hỏi. Đôi mắt non nớt của hắn mặc dù đã trải qua nhiều chuyện nhưng vẫn còn ngây ngô. Hắn không hiểu được rằng tất cả mọi người ở đây đều cần Ma sủng, mà ngoài Đỗ gia ra, không còn ai có thể kinh doanh ma sủng này ở Giao Nguyệt Trấn nữa. Nói đến lợi ích thì đa phần mọi người đành ngậm bồ hòn làm ngọt. Trong lòng mỗi người đều có phần ích kỷ, tự tư tự lợi, chỉ là ít hay nhiều mà thôi.
Móc từ trong túi ra 2 kim tệ, Vân Phong rảo bước đến trước của Ma Sủng Lâu trước con mắt ngỡ ngàng của bao người.
“Đại thúc, ta có thể mua Hỏa Sí Điểu ngươi bán được không ?”
Vân Phong nhìn vào mắt vị đại thúc kia mà hỏi. Trong đôi mắt ấy có một chút phong sương, có một chút mệt mỏi, nhưng đa phần là buồn phiền, đau khổ. Nhìn đôi mắt ấy, Vân Phong có cảm tưởng đó là đôi mắt của một vị lão giả gần đất xa trời. Hắn không biết vì sao một người tầm 40 tuổi lại có đôi mắt như vậy.
Trên thực tế, hắn lại không biết. Phàm là những người tu luyện thọ mệnh sẽ hơn xa người bình thường. Bởi mỗi khi tiến giai hay phục dụng thiên tài địa bảo đều được phạt cân tẩy tủy, mọi tạp chất trong cơ thể đều sẽ bị đẩy ra ngoài. Nói như vậy để biết rằng vị đại thúc Trung Văn kia thực ra cũng chỉ ở độ tuổi tráng niên mà thôi.
“Hừ, ŧıểυ tử, ngươi biết đang làm gì không? Cha mẹ ngươi là ai? Dám xen vào chuyện của bổn công tử?” Đỗ Thái cất cao giọng quát.
Vân Phong lẳng lặng quay người lại, cứng cỏi đáp:
“Công tử, ta mới đến Giao Nguyệt Trấn, không biết công tử là ai, nhưng ta chỉ muốn hỏi công tử một câu: Ở đây cấm mua bán Ma sủng sao ?”