“Đi mau. Muội không đi, cả hai chúng ta cùng chết đó!” - Hoa Hoa tiếp tục hét lớn, chực sắp khóc. Nàng không biết bây giờ nên làm gì mới tốt. Nếu như bây giờ cả hai cùng đi qua cầu, trong thời gian ngắn cũng không thể nào đi hết. Để đối phương đuổi kịp thì sẽ bị bắt ngay lập tức. Nếu như nàng ở lại chặn đứng đối phương, dụ hắn đuổi theo thì có lẽ Lạc San sẽ có cơ hội sống sót.
Lạc San nghe xong, lắc đầu quầy quậy, nước mặt rơi lã chã.
Nhìn ŧıểυ cô nương thường ngày lạnh lùng, giờ phút này lệ tuôn như hoa lê đái vũ. Hốc mắt Hoa Hoa bỗng chốc đỏ hoe, ôm Lạc San vào lòng, vỗ về lưng nàng, thầm nhủ:
“Thôi được rồi. Muội đừng khóc nữa, nếu chết thì cả hai ta cùng chết.”
Nàng không biết sau khi bị bắt hai người sẽ ra sao. Nhưng kết cục chắc chắn là sẽ không còn tự do, không còn những ngày tháng yên bình như thế này nữa. Hoa Hoa cảm thấy bất lực, muốn buông bỏ hết thảy.
Tiếng lá cây xào xạc càng lúc càng gần. Ngay sau đó, một giọng nói quen thuộc vang lên:
“Hoa Hoa tỷ, Lạc San muội, hai người ở đây.”
Nghe được tiếng nói ấy, Hoa Hoa run người, cảm giác lo lắng, sợ hãi trong lòng bỗng chốc biến mất hết. Lạc San đang nằm trong lòng nàng bỗng nhiên nhào ra, ôm trầm lấy Vân Phong, oa oa bật khóc. ŧıểυ nha đầu muốn dùng nước mắt để phát tiết đi ủy khuất, rất sợ một lần nữa để hai người này biến mất khỏi cuộc đời nàng.
Vân Phong nhìn hai người, thầm thở phào nhẹ nhõm. Ít nhất đến bây giờ hai người không có chuyện gì, âu cũng là chuyện đáng mừng. Hắn đảo quanh mắt một hồi, tính toán con đường lui cho hai người rồi nhẹ nhàng kéo Hoa Hoa, Lạc San ngồi xuống. Vừa rồi bám theo, hắn đã cố tình xóa đi dấu vết của 2 ŧıểυ cô nương, làm ra dấu vết giả. Trong thời gian ngắn chắc hẳn đối phương không thể theo kịp. Thời gian đó, cũng đủ để hắn làm nhiều việc . . .
. . . giả như . . .
. . . nói lời cuối cùng.
“Hoa Hoa tỷ, ta có một việc muốn nhờ.” – Vân Phong nhìn Lạc San trìu mến, lau đi những giọt nước mắt trên má nàng, rồi lại nhìn Hoa Hoa, chầm chậm nói. Cho đến lúc này, hắn vẫn chưa biết được rằng Lạc San vì hắn mà đã có thể mở ra được một cửa tâm hồn. Cho nên, Vân Phong nói lời mà không hề cố kị Lạc San bên cạnh nghe được.
Nhìn biểu hiện khác lạ của Vân Phong, Hoa Hoa mơ hồ đoán ra được điều gì, nhưng trong lòng vạn lần hi vọng đó không phải là lời hắn muốn nói. Nàng sợ hãi, rất sợ một lần nữa mất đi những người mà mình yêu thương.
“Hoa Hoa tỷ, sau hôm nay, chỉ sợ chúng ta sẽ không gặp lại.” – Vân Phong nói, ngước mắt nhìn Hoa Hoa, rồi nở một nụ cười đau khổ. Hắn cũng không muốn điều này xảy ra, sự ấm áp của gia đình là điều hắn thực sự cảm thấy hạnh phúc. Nhưng hắn đã tính toán rất kĩ, nếu như ba người cùng chạy trốn, khó lòng mà thoát được đối phương. Hơn thế nữa, song bản tâm trong người hắn lần này lại có cảm giác bất an, khiến hắn có cảm giác sẽ không còn được gặp lại những người thân yêu bên cạnh mình nữa.
Hoa Hoa nghe xong, cảm thấy thiên địa như đổ sụp, trong lòng có cái gì đó nghẹn khuất không thể nào nói lên thành lời. Hai hàng mi rung rung, lại bắt đầu có nước mắt. Điều nàng lo sợ hiển nhiên đã đến. Nàng không biết vì sao lại ra cơ sự như thế này, chỉ biết rằng cuộc sống ngày xưa sẽ mãi không còn nữa.
“Tỷ cầm lấy Túi càn khôn này, vượt qua cầu kia rồi chạy về phía Tây, một mạch đến Tứ Phương Thành. Ở đó có một truyền tống trận đến một nơi gọi là Phỉ Thúy Hồ, tỷ đến tìm một cửa hiệu của Đỗ gia ở đó sống tạm vài này. Kim tệ, tín vật của Đỗ gia đệ đều để ở bên trong đó. Ở bên trong còn có một Ngọc phù, đệ không biết đây là cái gì, xem chừng là một Khí cụ có thể khiến hai vị Gia gia cảm ứng được phương hướng của hai người. Bên trong còn có Phá Cốt Sâm Tủy, nguyên liệu cuối cùng để trị bệnh cho tỷ. Khi Đông gia gia đến, hãy đưa nó cho người.”
Vân Phong từ từ nói, hắn không để ý rằng, lúc hắn nói ra những lời này Lạc San đã không còn khóc nữa. Nhưng trong lòng nàng lại đau nhói một cách khác thường, dường như một lần nữa nàng phải trải qua nỗi đau mất đi mẫu thân ngày nào.
“Sau khi hai vị gia gia tìm được tỷ tỷ, nếu có thể quay lại tìm đệ được thì tốt. Nếu không tìm được, hoặc giả như . . . đệ đã . . . chết. Thì tỷ phải nói với họ, nhất định phải sống tốt, hãy xem đệ như một ánh sao băng xẹt qua đời họ, đừng đau buồn vì đệ làm gì.”
“Một ánh sao ư. Liệu chúng ta có thể làm như thế được không.” – Nước mắt Hoa Hoa vẫn chầm chậm rơi, trong miệng thì thào tự hỏi. Người khác nàng không biết, nhưng là trong lòng nàng đáp án hẳn là không bao giờ. Nàng nhớ nụ cười ấm áp của ŧıểυ đệ này, nàng nhớ lúc hắn kể chuyện đời mình, nàng nhớ lúc hắn vì nàng điên cuồng chém giết với Đỗ Thái . . . Tất cả đối với nàng là kỉ niệm sẽ mãi không phai mờ.
Không chỉ là nàng, mà cả Lạc San cũng vậy, nàng sẽ chẳng quên được một ŧıểυ ca ca luôn luôn chăm sóc nàng ân cần từng ly từng tý. Cẩn thận trải đầu, kể chuyện cho nàng nghe, ôm nàng mỗi khi sợ hãi . . . làm nàng cảm nhận được sự ấm áp quen thuộc.
Một vị ca ca, một người đệ đệ sẵn sàng vì mình làm tất cả. Muốn quên là có thể quên được sao?
“Tại sao đệ lại tốt với chúng ta như vậy. Nếu như đệ bỏ đi, đệ vẫn có thể sống sót. Tại sao? Tại sao đệ lại phải làm vậy.” – Nàng rưng rưng, nhìn sâu vào trong mắt Vân Phong, muốn tìm kiếm một đáp án. Nước mắt lăn dài trên gò má xinh xắn, ôn nhu mà hiền thục.
Nhìn ánh mắt u oán của nàng, Vân Phong lòng đau như dao cắt, chỉ có thể nở ra một nụ cười khổ. Hắn có thể nói gì, hắn muốn chết sao, ai mà muốn chết chứ. Nhưng nếu lựa chọn giữa tình thân và cái chết, hắn sẽ không do dự mà chọn cái chết để những người thân yêu bên cạnh an tâm sống sót.
“Vì đệ chỉ có mấy người là người thân mà thôi.” – Hắn vuốt đi nước mắt trên má nàng, nhẹ giọng nói. “Thế nên, sau này vì đệ, tỷ đừng khóc được không ? Đệ sợ nhìn thấy nước mắt, nhất là nước mắt của nữ nhân.”
Lặng im một lát, Vân Phong tiếp tục cất lời:
“Sau khi mọi người tìm lại được nhau, tỷ và Lạc San phải thi được vào trong học viện hoàng gia. Thế lực đuổi bắt mọi người quá lớn, hai người chỉ là gánh nặng cho hai vị gia gia. Thế nên vào đó là cách duy nhất để mọi người an toàn, tiếp tục phát triển. Hai vị gia gia cũng có thể vì thế mà mặc sức làm việc, báo thù hay trốn chạy cũng không còn là việc khó.”
“Nhưng Hoa Hoa tỷ, vào được học viện, tỷ hãy thay đệ chiếu cố Lạc San nhiều hơn một ít. Nàng vốn dĩ phong ấn bản thân, sẽ không nhận ra mình có một vị ca ca như đệ, cho nên sẽ không có nhiều cảm giác. Nhưng tính cách nàng cô độc, đệ sợ nàng sẽ bị người khác bắt nạt.” – Vân Phong nhìn Hoa Hoa cười.
Hoa Hoa nhìn ra nụ cười Vân Phong có bao nhiêu chế diễu, bao nhiêu đau khổ.
Vân Phong biết rõ tính cách của Lạc San, nàng cô độc trầm mặc, không thích hoạt động tập thể, không am hiểu giao tiếp, lại vì cái chết của mẹ mà càng trở nên lầm lì ít nói. Hắn sợ nàng tại học viện không có tri tâm bằng hữu, cho nên sinh hoạt thường ngày, hay trong quá trình thí luyện đều rất dễ dàng chịu thiệt. Vạn nhất gặp gỡ nguy hiểm chỉ sợ không ai giúp nàng, chỉ có thể là một mình chiến đấu. Cho nên trước khi chia tay, hắn tìm đến Hoa Hoa tỷ, ý muốn gửi gắm nàng cho Hoa Hoa, mong Hoa Hoa sẽ chiếu cố nàng thật tốt.
Lạc San nghẹn ngào, nước mắt lần nữa không thể kiềm chế. Cổ họng như có gì đó mắc nghẹn rồi bất ngờ kêu lên một tiếng rất to, nghẹn ngào:
“Vân Phong ca ca, đừng bỏ muội. Muội sợ không có huynh, không ai chăm sóc muội. Vân Phong ca, đừng bỏ muội mà. Hu . . . hu . . .Muội xin huynh . . . không phải huynh đã từng nói với muội, sẽ luôn bảo vệ muội ư . . .”
Trong giây phút sinh ly tử biệt, cánh cửa phong ấn thứ hai của nàng rốt cuộc cũng được gỡ bỏ. Đôi bàn tay trắng muốt như bạch ngọc bất ngờ ôm trầm lấy Vân Phong, nhất quyết không buông tay, khiến Vân Phong hơi sững sờ.
Hắn đột nhiên nhận ra, Lạc San đã khai mở được hai cửa phong ấn bản thân rồi.
Vui mừng, đau khổ đan xen khiến hắn không biết làm gì cho tốt, khóe mắt cũng đỏ hoe. Nhưng lúc này, hắn không thể khóc, không thể yếu mềm, càng như vậy sẽ hại cả ba người cùng chôn một chỗ.
Nuốt nước mắt ngược vào tim, Vân Phong nhìn Lạc San, ôn nhu dặn dò.
“Lạc San, đừng khóc nữa. Muội có thể nghe được ta nói thì nhất định phải sống cho tốt. Nhớ phải biết tự chăm sóc mình, nghe lời Hoa Hoa tỷ có biết không.”
“Không, Phong ca ca, muội không cho huynh đi. Huynh đi rồi, muội sẽ không muốn sống nữa. Cha muội mất rồi, mẹ muội cũng đi rồi, giờ ngay cả huynh cũng bỏ muội . . . Hu . . . hu . . .”
“Nếu ta chết mà muội cũng chết thì cho dù xuống dưới cửu tuyền ta không nhắm mắt. Chẳng lẽ muội muốn kẻ giết chúng ta tiêu diêu tự tại, sống một cách sung sướиɠ. Lạc San, sau khi ta chết, muội phải cố gắng sống để báo thù cho ta. Nhớ rõ là ta chết là vì muội cho nên muội phải sống, phải mở được phong ấn trong người, phải trở nên mạnh mẽ, phải nhớ rõ ai đã hại mẫu thân muội, ai đã giết ca ca.”
Nói những lời đầy cắn rứt lương tâm, Vân Phong khẽ vuốt mái tóc trắng như tuyết của nàng thầm nói hai từ xin lỗi. Hắn biết nhồi nhét cho một ŧıểυ cô nương mới 6, 7 tuổi tư tưởng trả thù là độc ác như thế nào. Nhưng để nàng được sống, hắn đành chấp nhận đánh đổi mọi thứ, kể cả cảm giác trong trái tim nàng.
Lạc San bỗng chốc như hóa đá, cả người giống như bị thôi miên, khẽ lầm bầm một mình. Cũng không đòi sống đòi chết theo Vân Phong nữa. Nàng chẳng cảm nhận được nắm tay Vân Phong đang nắm lấy tay mình, chẳng cảm nhận được thế giới xung quanh, cả cơ thể run rẩy, hai mắt lạnh tựa băng một lần nữa vô hồn.
“Ta làm sai chuyện gì mà sao ai cũng đối xử với ta như vậy. Trả thù, đúng rồi. Ca ca nói ta cần trả thù. Ta không sai mà là bọn chúng sai.”
Hoa Hoa bật cười xót xa, dường như đã hiểu ra được điều gì đó. Nàng vốn tinh tế nên có thể nhận ra Vân Phong không còn cách nào khác.
Vân Phong quay sang Hoa Hoa, nhẹ nhàng nói:
“Đối phương sắp đến rồi. Tỷ nhắm mắt lại, ta sẽ truyền nốt cho tỷ hai thiên còn lại của Tam Huyền Xích Hỏa Công. Nhớ rằng đến khi nào khống chế Nhân hỏa thành thục mới bắt đầu được tu luyện Luyện thể thiên, nếu không bị Nhân hỏa cắn trả sẽ vô cùng thống khổ, thậm trí có thể bị hủy nhan. Thải Diễm Hầu nếu như mở được linh trí, có thể câu thông với tỷ, cũng có thể dạy nó luyện thể, luyện hỏa thiên những điều cơ bản.”
Sau khi Hư khắc vào thức hải Hoa Hoa hai thiên còn lại, đảm bảo nàng sẽ không quên mất những điều này, Vân Phong tiếp tục nhờ Hư khắc thêm vào thức hải Hoa Hoa một quả cầu bằng thủy tinh, bên trong đó để lại lời nhắn của hắn cùng những điều mà hắn khám phá ra. Chỉ sau một tháng, thủy tinh cầu tự vỡ, Hoa Hoa mới có thể hiểu được nội dung trong đó.
“Tỷ tỷ, hãy quên quá khứ của tỷ đi. Cha của tỷ thực chất đã mất từ 13 năm trước rồi. Một lần điều tra, đệ tìm được manh mối của bọn họ. Thực chất tỷ là người kế thừa hợp pháp, duy nhất của Phong gia . . . . . . . hiện tại, tỷ nên cẩn thận . . . . . một lần nữa tỷ cần bảo vệ bản thân mình cho tốt. Giúp đệ chăm sóc Lạc San, nàng chỉ còn tỷ là người thân duy nhất mà thôi . . . . Đệ xin lỗi!”