Lúc Vân Phong đến nơi, Lưu Hàn đang trong quá trình nhập định, tu luyện Nguyên lực trong bí thất.
Càng về sau, khi tu vi ngày một cao, thời gian dành cho tu luyện Nguyên lực ngày càng lớn. Với những người có tu vi thâm hậu, thời gian ngủ hay ăn uống cũng có thể thoải mái bỏ qua, bởi đến cảnh giới cao như Lưu Hàn đã có thể mượn Nguyên lực thay cơm. nɠɵạı trừ những thức ăn có chứa Nguyên khí, bọn họ cũng lười ăn những thức ăn khác. Vân Phong ước chừng một ngày, Lưu gia gia cũng phải đả tọa nhập định 14, 15 tiếng đồng hồ. Những giờ còn lại, Lưu Hàn sẽ luyện tập chế khí tại chân núi Bắc sơn. Chỉ có thời gian chế khí vào buổi chiều như vậy, hai ông cháu mới có dịp gặp nhau.
Ngày ngày, theo thói quen của Lưu Hàn, Vân Phong biết rằng khoảng 7h, khi mặt trời vừa ló, gia gia hắn sẽ lập tức tỉnh lại từ trong tu luyện, chuẩn bị rèn luyện thần thức.
Khác với phương pháp tăng trưởng thần thức độc nhất vô nhị từ Luyện tâm quyết của Vân Phong, Lưu Hàn cũng như toàn bộ người ở Huyền Đông lục địa này đều dùng quan tưởng pháp môn. Môn tâm pháp quan tưởng của Lưu Hàn có tên là Tam Dương Triều Bái, chính là mượn nhờ ba lần mặt trời xuất hiện mà quan tưởng. Mỗi một ngày, vào sáng sớm, giữa trưa, hoàng hôn tương ứng với lúc mặt trời mọc, mặt trời lên cao nhất, mặt trời lặn, người dùng phương pháp quan tưởng này phải nhìn vào mặt trời, cảm nhận năng lượng, mượn năng lượng hóa thành tinh hoa, sáp nhập với thần thức của mình.
Nhìn lên trời, thấy mặt trời cũng sắp lên, thời gian không sai biệt lắm, Vân Phong hít sâu một hơi, bước chân vào bên trong.
“Gia gia, người có ở đó không.”
Lưu Hàn bước ra từ phòng ngủ, nhìn thấy Vân Phong, nhất thời trở nên vui mừng. Lão nở nụ cười tươi rói, lôi kéo Vân Phong đi vào phòng, có chút ngạc nhiên hỏi:
“Nói đi, sáng sớm đến chỗ ta làm gì vậy?”
Mọi lần cả hai người đều chỉ gặp nhau ở xưởng rèn, hôm nay Vân Phong đến tìm từ lúc sáng sớm, cho nên cũng không khó để Lưu Hàn đoán ra hắn đang có việc cần nhờ.
Vân Phong gãi đầu, ấp úng đáp:
“Gia gia, hôm qua cháu tìm được hai trứng Ma sủng hệ hỏa và Phong, Hàn, muốn tặng cho Hoa Hoa tỷ và Lạc San muội.”
Nói đoạn, hắn lấy từ trong Túi càn khôn ra hai quả trứng đã chuẩn bị từ trước, đặt lên mặt bàn.
Lưu Hàn nhìn thấy 2 quả trứng Ma sủng, đôi mắt sáng lên. Với tu vi của lão, việc tìm trứng Ma sủng nói dễ cũng không dễ mà nói khó thì chẳng khó, chỉ là có đôi chút rắc rối. Nhưng với Vân Phong, một ŧıểυ tử mới có 9 tuổi là một điều hoàn toàn khác. Mặc dù, Vân Phong đã từng có thời gian một mình lang thang trong Bắc sơn gần hai tháng, thế nhưng đó là hắn đi đường không có mục đích, gặp gì đánh nấy, không giống như nhảy vào hang ổ Ma sủng mà tấn công, trộm trứng. Hai việc, hai khái niệm, hai độ nguy hiểm khác nhau.
“Ngươi tìm được ở đâu vậy?” – Lưu Hàn nhấc hai quả trứng lên, xoay xoay trong lòng bàn tay, kinh ngạc hỏi. Xem màu sắc cũng như cảm giác của trứng này, ít nhất cũng là trứng Ma sủng trung cấp. Một cặp trứng này cũng có giá 300 – 500 Kim tệ rồi.
“Là vị cao nhân tẩy tủy cho cháu đưa cho.”
Vân Phong tùy ý nói, ánh mắt nhìn thái độ của Lưu Hàn. Đến khi thấy lão không có biểu hiện gì bất thường, hắn mới thở hắt ra một hơi.
Hiện tại, hắn đang phải dấu Lưu Hàn chuyện hợp tác với hai nhà Tô, Đỗ. Một khi chuyện chẳng may bị vỡ lở, với tính cách thẳng thắn của Lưu Hàn, chắc chắn lão sẽ theo phía Vân Phong mà đắc tội với những thế lực kia. Bản lĩnh của Lưu Hàn tuy cao, không hề sợ hãi bất cứ một gia tộc nào, nhưng cái Vân Phong e ngại là những đối thủ mà mình chưa từng gặp. Hắn không biết quá khứ của gia gia mình như thế nào, nhưng có thể đoán được một người có bản lĩnh cao cường như Lưu gia gia, Đông lão mà cư ngụ ở địa phương này thì 8, 9 phần chắc chắn là đang lẩn trốn. Đối thủ của bọn họ cực kì nguy hiểm. Lạc San được 2 người họ đưa về cũng có thân thế bí ẩn, xem ra cũng là đối tượng bị kẻ xấu truy lùng. Những chuyện này một khi có người phát giác, Lưu Hàn bọn họ chắc chắn không thể sống yên.
Cho nên, Vân Phong lại phải tiếp tục mượn hình ảnh hư cấu làm cái giá đỡ cho mình.
Thế nhưng, chính điều này lại khiến Lưu Hàn tin tưởng mười phần. Lần trước gặp Vân Phong thay da đổi thịt, thoát thai hoán cốt, lão đã tin tưởng có một vị cao nhân thần bí đã giúp đỡ hắn. Thậm chí đã có ý định nhờ người này chữa bệnh cho tôn nữ Lạc San. Đáng tiếc sau nhiều lần tìm kiếm lại không thấy bóng dáng người này đâu, cuối cùng Lưu Hàn cũng đã bỏ cuộc, buông tha cho việc này. Không ngờ tới hôm nay, một lần nữa, lão lại được nghe Vân Phong nhắc tới cái tên này, nhất thời có chút ngạc nhiên:
“Là vị cao nhân đó ? Giờ này người đó ở đâu?”
“Ta không biết, người nọ chỉ tặng ta hai quả trứng này rồi đi mất. Người đó nói khi nào có việc cần hắn sẽ tự tìm đến.”
Lưu Hàn vuốt trán ngẫm nghĩ một lát rồi quay sang Vân Phong, nhẹ nhàng hỏi:
“Nếu ngươi muốn tặng cho hai người nàng thì còn mang đến chỗ ta làm gì.”
“Cháu muốn cho Ma sủng tiến hóa trước khi nở ra.” - Vân Phong đương nhiên là muốn đồ tốt nhất cho Hoa Hoa, Lạc San, cho nên không hề khách khí đề ra yêu cầu.
Lưu Hàn nghe vậy, suy nghĩ một lát. Tiến hóa cũng không phải là việc khó, trong tay lão còn một số nguyên liệu hệ Hỏa, băng, phong, lấy ra toàn bộ cũng không có vấn đề gì. Chỉ là có thể tiến hóa đến mức nào phải xem vận khí của bọn chúng rồi.
Lưu Hàn lấy từ trong Không gian giới chỉ ra một lọ đan dược cùng toàn bộ nguyên liệu các hệ Phong, Hỏa, Băng, xem xét cách phối trí để giúp trứng ma sủng đạt được thành tựu cao nhất.
“Đây là Thấu thị đan mà lão Đông đưa cho ta, nó có tác dụng tăng cường thị giác trong vòng một tiếng đồng hồ. Biến mắt bình thường thành Thấu Nhãn. Ngươi nuốt vào một viên, xem thử xem Ma sủng bên trong là loại gì. Sau đó chúng ta tính tiếp.”
Thấu Nhãn có tác dụng trong một giờ, khiến cho người phục dụng có đôi mắt nhìn thấu vạn vật, nhưng tất cả chỉ gói gọn trong những đồ vật bình thường. Một khi đồ vật có trận pháp khắc vào, biến thành Khí cụ, Thấu Nhãn chắc chắn sẽ bị cản trở, không thể phát huy công hiệu.
Nói trắng ra, Thấu thị đan này cũng giống như gân gà, ngoài một số thời điểm đặc biệt như hiện tại sử dụng thì chẳng còn tác dụng gì khác.
Vân Phong nhìn lọ thuốc trên bàn, không nhanh không chậm cầm nó lên tay. Hắn biết Lưu gia gia đang muốn hắn trải nghiệm thêm nhiều điều. Việc nhận biết Ma sủng như thế này trong tương lai gặp phải sẽ không ít, nếu như không biết cách nhận biết thì chính là một tổn thất lớn. Mỗi một lần thử sức, mặc dù là việc đơn giản nhưng sẽ khiến có thêm hiểu biết, thêm nhận thức.
Đổ ra một viên đan dược, Vân Phong cho vào mồm nhai nuốt. Ngay lập tức một cảm giác nóng rực, đau xót chạy thẳng lên mắt. Đôi mắt vốn đang đen trắng phân minh bỗng nhiên đảo lộn. Bên ngoài viền mắt là một màu đen tuyền không tạp chất, còn tại chính giữa đồng tử lại là một màu trắng thuần, cực kì lạ lùng.
Vân Phong bỗng nhiên cảm thấy trời đất tối sầm lại. Sự việc xảy ra quá nhanh khiến hắn bất ngờ mà ngã xuống. Nhưng chỉ trong tích tắc, trong đầu Vân Phong bỗng nhiên như có thứ gì đó nổ tung, tiếp theo sau là một cảm giác kì lạ, thông hiểu mọi vật đi kèm với ánh sáng trắng dịu nhẹ lóe lên.
Trong ánh sáng mờ ảo, hắn phát hiện mình tựa hồ tiến nhập không gian ý thức trong thức hải. Xung quanh, chỉ là một mảnh tối đen, thứ ánh sáng mờ ảo dẫn dắt hắn tới đây lại là hai viên bản tâm lập lòe lập lòe phát sáng một cách kì diệu.
Đang lúc hắn nghĩ tại sao mình lại đi đến nơi này, song bản tâm kia chiếu ra hai tia tinh quang trắng ngần, giống như tia laze, nhằm vào mắt hắn.
Tia sáng như hủy thiên diệt địa, như hấp thụ vạn đa͙σ quang mang, ngưng tụ vào một điểm, đâm thẳng vào hai mắt của Vân Phong.
"Oa!" - Vân Phong sợ tới mức hồn phách đều tán, kinh hô một tiếng, bất chợt bị chấn tỉnh lại.
Rất lâu hắn mới phát hiện nguyên lai vừa nãy chỉ là giấc mộng Nam Kha, những việc vừa rồi tưởng như chưa hề xảy ra. Chỉ là, chờ lúc hắn xoa mi tâm, nhớ lại cảnh tượng như mộng vừa nãy, lại phát hiện có một loại cảm giác thần bí nhìn thấu vạn vật. Cái cảm giác này lẳng lặng yên giấu ở chỗ sâu trong thức hải, một khi Vân Phong muốn sử dụng, lập tức có thẻ nhìn thấy được.
Lưu Hàn ngồi bên cạnh, đợi Vân Phong uống vào đan dược, bỗng nhìn thấy đôi mắt Vân Phong, kinh ngạc tới mức sợ run người.
Những lần trước lão đã từng thử qua Thấu Thị đan, chưa một lần nào có biểu hiện lạ lùng như thế này. Vân Phong thì khác, không hiểu sao đồng tử của hắn lại biến đổi kì lạ như vậy. Trong tích tắc nó xuất hiện, lão có cảm giác bản thân mình như bị lột trần truồng, mọi bí mật trong người đều bị moi móc hết ra. Dưới cái nhìn ấy, Lưu Hàn cảm giác được nó có thể nhìn thấu sinh tử, nhìn thấu thế gian, nhìn thấu hết tất cả trần tục.
Con mắt ấy, không nên suất hiện ở một đứa trẻ 9 tuổi mới đúng.
Hai mắt Vân Phong trong nháy mắt biến về hình dạng ban đầu, trong đại não hắn vang lên tiếng chúc mừng của Hư:
“Chúc mừng ngươi đã thành công khởi tạo Thấu Nhãn Thông.”
“Thấu Nhãn Thông.” – Vân Phong nghĩ mãi không hiểu, sao tự nhiên bản thân lại sinh ra một cái kĩ năng, một đôi mắt hay một thứ gì đó đại loại như thế này. Hắn lập tức hỏi.
“Đó là cái gì.”
“Là điểm lợi ích từ tu luyện Luyện Tâm Quyết. Một khi người tu luyện tâm pháp thần thức Luyện Tâm Quyết, đến một mức độ nào đó, sẽ sinh ra một đôi mắt hỏa nhãn kim tinh, nhìn thấu ảo diệu gọi là Thấu Nhãn Thông. Khi Thấu Nhãn Thông bắt đầu xuất hiện, chứng tỏ bản thân ngươi đã có thể bắt đầu trải nghiệm nhân sinh một cách chính thức rồi.” – Hư một mặt giải thích, một mặt tạo ra linh hồn ấn kí, chứa đựng toàn bộ thông tin về Thấu Nhãn Thông cũng như bước tiếp theo để tu luyện Luyện Tâm Quyết.