Giữa trưa, Vân Phong bước ra khỏi Đỗ phủ, ăn qua loa một bữa rồi đến xưởng rèn luyện khí của Lưu Hàn. Đi chừng hai cây số về phía bắc, hắn thấy được một xưởng rèn bằng đá xanh nằm trơ trọi ở dưới chân núi Bắc sơn, xung quanh không một bóng người. Tính ra thì nơi này còn vắng vẻ hơn cả chỗ ở của Vân Phong khi hắn còn là một quáng nô.
Bên trong xưởng rèn được đặt hai đỉnh lớn bằng đồng xanh, trong đỉnh lửa bốc lên hừng hực, phát ra những tiếng lách tách như tiếng tài liệu nung cháy. Vân Phong sững lại ngoài cửa một chút, rồi to giọng nói vọng vào:
“Gia gia, cháu là Vân Phong đây, người có trong đó không.”
“Vân Phong sao ?” - Bên trong, một giọng nói hùng hồn hô to:
“Cửa không khóa, tự vào đi.”
Vân Phong lập tức bước vào trong, đôi mắt không tự chủ mà đánh giá xung quanh một vòng. Bên trong xưởng có một gian phòng cao hơn mười mét, gồm sáu cột trụ bằng đá, chung quanh có rất nhiều tủ lớn, trong ngăn tủ bày đủ thứ tài liệu, gỗ đá đủ màu, có cả xương thú, kim loại, giáp phiến kỳ lạ, nanh vuốt, da lông Ma sủng . . .
Giữa xưởng có một cái lò luyện màu đỏ thẫm, dưới lò luyện toàn là hỏa tinh thạch. Bên cạnh đấy có một lão giả cao to, cơ thể để trần, lộ ra từng đường nét cơ bắp cứng cáp. Vân Phong thấy người này, lập tức gọi to:
“Gia gia, cháu đã đến.”
Chỉ thấy Lưu Hàn quay mặt lại, khuôn mặt nhễ nhại mồ hôi cùng bụi bẩn. Thấy được Vân Phong, lão nhe răng cười:
“Vân Phong, đã đến rồi sao, đã ăn gì chưa ?”
“Cháu ăn rồi, gia gia đang bận sao.”
“Không, ta đang đợi cháu đến đây.” – Lưu Hàn lập tức đi vào vấn đề chính. Hôm nay, chính lão đã hứa dạy cho Vân Phong thủ pháp luyện khí.
“Tài liệu trong sách ta đưa cháu, cháu đã nhớ được bao nhiêu rồi?”
Vân Phong lấy từ trong túi Càn Khôn ra một quyển sách cũ dày cỡ một đốt ngón tay, bên trong là chữ viết dày đặc, ghi chú vô cùng chi tiết, rõ ràng về các loại tài liệu, đặc điểm, công dụng. Tất cả đều do Lưu Hàn tự mình nghiên cứu viết ra. Đây không những là công sức bao nhiêu năm phân biệt tài liệu và ghi chép, cũng chính là kinh nghiệm tích lũy suốt hơn nửa đời người của hắn. Từ đó có thể thấy, trong luyện khí, người này làm việc rất nghiêm túc.
“Gia gia, cháu chỉ mới thuộc được một phần mười.” – Vân Phong buồn phiền, giơ cuốn sách lên đáp.
Nếu như không phải vì vào trong rừng luyện tập chiến đấu, lại trọng thương mất mấy ngày, có lẽ hắn sẽ học thuộc được nhiều hơn. Nhưng chừng đó cũng khiến cho Lưu Hàn níu lưỡi, không còn gì để nói. Học thuộc bất cứ một thứ gì đều là chuyện cực kì khô khan và chán nản. Đối với một đứa trẻ 8, 9 tuổi lại càng khó. Lưu Hàn vốn tưởng Vân Phong học thuộc được vài trang đã là tốt lắm rồi, không thể nghĩ được rằng hắn có thể học được một phần mười trong thời gian ngắn như vậy. Lão há hốc mồm, kinh ngạc nói:
“Thật không, nói cho ta thử nghe về Thổ Hồ Thạch xem.”
“Thổ Hồ Thạch, nguyên liệu Hoang cấp tam giai, có màu vàng nâu, lúc cứng thì như kim thiết, lúc mềm lại giống như bột hồ. Chỉ cần có Nguyên lực đi qua là có thể tùy chỉnh độ cứng mềm, thích hợp để chế tạo vũ khí dạng roi, nhuyễn kiếm.” – Vân Phong không cần nghĩ, lập tức đọc ra một lượt.
“Vậy còn Kim Giác Tê.”
“Kim Giác Tê là nguyên liệu Hoang cấp nhị giai, là sừng của Đại Lực Kim Tê – Ma sủng Cao phẩm. Kim Giác Tê vừa cứng rắn lại vừa sắc bén, có thể làm chủ tài cho khí cụ. Phối hợp với tài liệu hệ Kim, uy lực tăng rất nhiều!”
“Hoàn hảo, không sai một từ.” – Lưu Hàn nghĩ thầm trong lòng, lập tức đưa Vân Phong đi đến kệ đựng tài liệu, yêu cầu hắn phân biệt. Nhưng đến cuối cùng, tất cả những tài liệu có trong 1 phần 10 quyển sách đầu tiên, hắn đều có thể phân loại rõ ràng, rành mạch, không sai sót bất cứ cái nào.
Lưu Hàn càng lúc càng vui mừng, điều này cho thấy tư chất của hắn khá thích hợp với Chế khí. Lão đưa Vân Phong tới một cái lô đỉnh lớn màu xanh bên ngoài, nói:
“Quá trình Chế khí sư tạo ra một Khí cụ gồm có: Phân loại tài liệu, Tinh luyện tài liệu, Phối hợp tài liệu, Đúc phôi, Khắc ấn, Hoàn thiện. Về phân loại tài liệu cháu đã làm rất tốt, hôm nay ta sẽ dạy cháu cách tinh luyện tài liệu. Cháu nhìn cho kĩ.”
Lưu Hàn chầm chậm đưa tay ra, từng viên từng viên hỏa tinh thạch bị hắn hút lại rồi ném vào dưới đáy lô. Chỉ trong thoáng chốc, mấy chục viên hỏa tinh thạch cháy rừng rực, khiến lò luyện đỏ rực nóng như bàn ủi, nhiệt khí cuồn cuộn bốc ra khiến cả xưởng nóng bừng. Vân Phong mới đầu còn chưa quen, khó lòng chịu nổi, liên tục phải lùi ra sau 5 mét mới có thể miễn cưỡng đứng vững.
“Cháu nên nhớ, tất cả các loại tài liệu đều ẩn chứa tạp chất, chỉ khác nhau ở chỗ ít hay nhiều mà thôi. Cho nên muốn sử dụng bất cứ tài liệu nào, Chế khí sư đều phải tinh luyện chúng một lượt. Nung cháy chính là cách tốt nhất để tinh luyện, đến khi nào tinh hoa của nguyên liệu trở thành dạng lỏng, cháu mới có thể dùng Nguyên lực để tách tạp chất ra. Nhưng một điều quan trọng cũng cần phải để ý, mỗi loại tài liệu lại chỉ chịu được một nhiệt độ giới hạn. Quá giới hạn này, tài liệu sẽ bị nóng cháy mà hỏng mất, do đó cháu nên cẩn thân.”
Vân Phong đứng bên cạnh chăm chú nhìn thủ pháp của Lưu Hàn, cắn nuốt từng từ mà lão nói. Bất chợt hỏi một câu:
“Vậy làm thế nào để cháu biết lửa có quá giới hạn hay không?”
“Chỉ cần cháu chăm chỉ tập luyện, quen tay thì có thể cảm nhận được. Hoặc đơn giản, nếu thần thức của cháu đủ mạnh, mỗi sự biến đổi nhỏ trong quá trình này đều có thể nhận biết.”
Vân Phong gật đầu, khắc ghi những điều Lưu Hàn nói vào trong đầu. Gì chứ nói đến thần thức, Vân Phong cũng có đôi chút tự tin. Ngay từ sau trận chiến với nam tử bịt mặt trên Bắc sơn, hắn nhận ra sự lợi hại của nó, đồng thời cũng biết rằng, thần thức của mình nổi trội hơn người bình thường rất nhiều. Điều này như Hư nói, có liên quan đến Luyện Tâm Quyết mà hắn tu luyện.
“Độ nóng của lò luyện, độ hòa tan của nguyên liệu, độ xung đột của chúng, độ khống chế hỏa hầu . . . tất cả đều cần tập luyện nhiều mới có thể tạo được khí cụ như ý. Do đó, Chế khí sư cũng là một nghề rất tốn tiền bạc, không phải ai cũng có thể trở thành chế khí sư.”
Lưu Hàn không ngừng bỏ nguyên liệu vào, mắt nhìn chằm chằm lò luyện, tính toán thời gian. Lão vừa theo dõi từng biến hóa của nguyên liệu trong lò luyện, vừa chỉ dạy Vân Phong cách thức tinh luyện chúng.
Dưới quá trình tinh luyện của Lưu Hàn, từng miếng, từng miếng nguyên liệu được đưa ra càng lúc càng nhanh, chất thành một đống bên cạnh hỏa lô. Thủ pháp tinh luyện cơ bản thường xuyên lặp lại, dường như lão muốn Vân Phong học thuộc, hiểu rõ quá trình này. Trong quá trình chế khí, mỗi người lại có phong cách chế tạo riêng. Nếu như người đi trước dạy cho kẻ đi sau những điều mà mình đã làm thì chỉ có thể tạo ra một bản sao của riêng mình. Mà cái Lưu Hàn muốn là Vân Phong sẽ tiến xa hơn, cho nên cách dạy tốt nhất là đi từ căn bản. Chỉ có như vậy hắn mới có thể tiến bộ trong chế khí, không đi theo những lối mòn của Lưu Hàn.
Chừng một canh giờ sau, Lưu Hàn rốt cuộc cuộc cũng dừng tay. Quay sang phía Vân Phong, nhẹ giọng hỏi:
“Thế nào, nhìn rõ chưa?”
“Dạ rồi.”
“Vậy thử tinh luyện miếng cương thiết này trước đi.” – Lưu Hàn trầm ngâm một lát, rồi chọn lấy vật dễ dàng tinh luyện nhất, chính là cương thiết, đưa cho Vân Phong. Nói trắng ra đây cũng chỉ là một miếng sắt trăm năm bình thường, thuộc loại dễ kiếm, dễ dùng. Ở các xưởng rèn ngoài kia, người ta cũng chỉ dùng quai, búa, bễ để rèn sắt, loại bỏ tạp chất. Nhưng đó là cách chỉ dùng cho người thường, không thể hoàn toàn xóa sạch được tạp chất, sản phẩm làm ra không bền và dễ bị rỉ sét. Do đó với Chế khí sư phải dùng phương pháp đặc biệt, chính là cách Lưu Hàn vừa dùng để tinh luyện cương thiết.
Vân Phong gật đầu, vội vã cầm một miếng hàn thiết to bằng nắm tay, nhẹ nghiên cứu. Cương thiết là một loại sắt chất lượng thấp nhất, còn chưa tính là một loại nguyên liệu Hoang phẩm. So với hàn thiết chế tạo ra Hàn Cực Kiếm của hắn thì chất lượng còn kém xa.
Vân Phong bước dần tới lô đỉnh, cảm giác được sức nóng đập vào mặt, mắt, miệng có chút không thoải mái. Nhưng hắn vẫn cố gắng trấn tĩnh, ném cương thiết vào bên trong, mượn hỏa lực từ hỏa tinh thạch làm hỏa diệm để nung chảy nó.
Mặc dù đang là mùa đông nhưng chỉ trong chốc lát quần áo Vân Phong đã ướt đẫm, khuôn mặt cũng đỏ bừng vì nóng, thở ra từng hơi phì phò, đôi môi càng trở nên khô khốc. Nhưng trái lại mỗi giây, mỗi phút trôi qua nhìn thấy biến hóa của cương thiết trong lò, đôi mắt hắn lại trở nên sáng rực. Dễ dàng nhận thấy rằng chất lượng của cương thiết đang tốt dần lên.
Dần dần, Vân Phong nhờ thần thức cao hơn bình thường của mình, có thể nhận ra được cương thiết đang tan chảy. Từng đám cương thiết màu trắng bạc, lấp lánh đang từ từ chảy ra thành một loại dung dịch đặc sệt màu trắng như bạch ngân, bên cạnh đó, mơ hồ còn thấy được từng đám dung dịch màu đen xì, xanh nâu. Vân Phong biết rằng đây chính là tạp chất mà mình cần tách ra.
Hắn vội vã lấy vài dụng cụ đặc chế chịu được nhiệt độ cao, khẽ tách từng phần từng phần tạp chất một ra khỏi cương thiết. Nếu như có nguyên lực ly thể, Vân Phong có thể mượn nguyên lực biến ảo ra thành từng dụng cụ, vừa có thể tiết kiệm công sức lại dễ dàng điều khiển. Nhưng đáng tiếc bởi không có nguyên lực, hắn đành dùng phương pháp thủ công.
Đây là lần đầu tiên Lưu Hàn thấy Vân Phong làm việc, vốn lão nghĩ hắn cho dù hiểu được đến đâu cũng sẽ mắc phải sai sót lung tung, nên luôn lo lắng Vân Phong hỏng việc. Kết quả không ngờ Vân Phong làm việc chính xác kinh người, nắm rất vững cách thức tinh luyện, phản ứng lại cực nhanh, khiến Lưu Hàn âm thầm giật mình. Mặc dù cuối cùng sản phẩm đi ra vẫn còn lẫn chút ít tạp chất, nhưng đây chính là lần đầu của Vân Phong, mà bản thân hắn lại không có Nguyên lực sử dụng, kể ra làm được vậy đã là tốt lắm rồi.