Trong một góc tối bí mật gần đó, hai người Đỗ Huy và Đỗ Hồng Anh đang chăm chú theo dõi trận chiến. Nhìn dáng vẻ thong dong, nhẹ nhàng của bọn họ cũng có thể đoán ra hai người đã đến đây từ rất sớm. Giờ phút này, đôi mắt Đỗ Huy khẽ nheo lại, đè lên vết nhăn nơi khóe mắt, cảm thán nói:
“Đáng tiếc, tuy Vân Phong này tốc độ tu luyện cực nhanh nhưng tâm tính vẫn không đủ. Chỉ vì muốn nghỉ ngơi một chút mà khi ra chiêu lại không hề có chút sức lực nào, khéo quá hóa vụng, để cho Đỗ Thông phát hiện ra, chiếm tiên cơ, lật ngược tình thế. Nếu không, đoán chừng chỉ sau bốn mươi, năm mươi chiêu nữa, chắc chắn Đỗ Thông phải thua không hề nghi ngờ.”
“Đúng như vậy sao?. ” – Hồng Anh lắc đầu, nghi hoặc nhìn vào trong sân, không cho là đúng. Mặc dù nàng nhìn thấy Vân Phong đang gặp nguy hiểm nhưng chẳng hiểu sao nàng lại có dự cảm bất hảo trong lòng. Nàng vẫn cho rằng người thua là Đỗ Thông.
“Cháu không tin ánh mắt của ta.” – Đỗ Huy cười nói, lão tin tưởng rằng 9 phần là Vân Phong sẽ thua. Khi đó, tức giận vì mất mặt ngày trước cũng được trả rồi.
Hồng Anh khẽ ngước nhìn lão tổ, chỉ có thể bất lực thở dài. Giờ phút này đang là lúc lôi kéo Vân Phong, làm thân với Lưu Hàn. Nhưng Đỗ Huy lại cố tình giật dây, báo cho Đỗ Thông, mượn tay hắn để chút giận, làm xấu đi mối quan hệ giữa 2 nhà, tạo thành việc làm không hề khôn ngoan. Đáng tiếc là cho dù nàng kịch liệt phản đối như thế nào, nhưng trong lòng lão tổ vẫn có chút nhỏ nhen, khúc mắc. Điều đó khiến lão kiên quyết giữ nguyên ý định của mình.
“Chỉ mong sao, không có chuyện gì xảy ra. Hi vọng ngươi có thể chiến thắng.”- Hồng Anh thở dài, thầm nghĩ, ánh mắt lại tiếp tục tập trung vào tình hình trận chiến.
“Nhất Kiếm Thành Danh” – Chỉ thấy trong sân, Đỗ Thông hét lớn, nhân lúc Vân Phong sai lầm mà tung ra võ kĩ sở trường.
Trong phút chốc trường kiếm trên tay Đỗ Thông rạch phá không gian đâm tới, lực hút to lớn từ thân kiếm bùng phát ra, kéo theo không khí áp súc lại thành một đoàn kiếm khí mông lung.
Nguyên khí xung quanh trong chớp mắt bỗng vặn vẹo cùng đổi hướng, bị hấp lực hút vào thân kiếm, tựa như bị thân kiếm kia nuốt trọn. Trong khoảnh khắc, từ trong trường kiếm bay ra một đoạn kiếm khí gần như thực chất, truyền đến tiếng kiếm ngân chói tai lao thẳng vào Vân Phong.
Phút chốc, thanh kiếm hư ảo tới gần Vân Phong chưa đến mười mét, tỏa ra uy nhiếp cường đại như có thể phá hủy tất cả.
“Lần này xem ai cứu được ngươi. Cho dù gia gia ngươi khi đối đầu với Đỗ gia ta cũng phải suy xét kĩ.” – Đỗ Thông thấy Vân Phong lúng túng, ác độc nghĩ.
Hắn không biết đến sự đáng sợ, nguy hiểm của Lưu Hàn, cho nên xuất kiếm chẳng có chút nào kiêng kị. Thậm chí, Vân Phong có thể cảm nhận được một tia sát khí có trong đó.
Nhìn bóng kiếm lao tới, vẻ mặt Vân Phong giả bộ lóng ngóng, tay phải cầm kiếm hơi thả lỏng chứ không siết chặt. Nhìn bên ngoài giống như hắn đang sợ hãi mà không cầm chắc được kiếm, cả cơ thể vội vội vàng vàng lui về phía sau.
Đỗ Thông thấy vậy thì cười lạnh, chuẩn bị lao lên tẩn cho Vân Phong một trận, báo thù cho đệ đệ. Ấy vậy, ngay khi kiếm khí tới gần Vân Phong, chuyện kì lạ lập tức xảy ra.
Cổ tay Vân Phong bất chợt đảo một vòng, giống như tùy ý mà phát. Hắn lập tức vung Hàn Cực Kiếm từ trái sang phải, từ trên xuống dưới, liên tục như vậy, đến khi biến ảo thành vô số bóng kiếm. Từ xa, có thể mơ hồ nhận ra bóng kiếm kia đang đan xen lồng ghép vào với nhau tạo thành kiếm thuẫn. Nó khéo léo bảo vệ trước người Vân Phong, va chạm với kiếm khí tới gần.
Keeng . . . rốp . . .
Từng tiếng kiếm ngân va vào nhau vang lên, cuối cùng hình thành tiếng nổ khuếch tán. Kiếm thuẫn tan vỡ thành mây khói biến mất.
Vân Phong vẻ mặt thản nhiên, lùi lại vài bước. Kiếm trong tay tiếp tục xẹt qua, tạo thành hình cung ưu mỹ, xéo xuống mé trái, như du long nghịch nước. Thân kiếm khẽ kéo theo tàn lực từ kiếm khí đẩy đi, vừa vặn thoát khỏi một chiêu nguy hiểm.
Mắt hắn lóe tia sáng lạnh, tỏa ra hàn khí lẫm nhiên. Đồng thời lập tức di kiếm, súc thế lao về hướng Đỗ Thông.
“Không thể nào.” Hai tiếng nói đồng thời vang lên cùng lúc, một tiếng là của Đỗ Thông, một tiếng lại của Đỗ Huy.
Đỗ Thông lắp bắp kinh hãi, trong lòng như nổi sóng. Kiếm kĩ của hắn là võ kĩ Hoàng cấp trung phẩm, không lý nào lại dễ dàng chịu thua như vậy. Nhưng Đỗ Huy đứng phía xa thì có ánh mắt tinh tường hơn nhiều lắm. Hắn nhìn ra từng động tác, từng chiêu của Vân Phong tự nhiên, thuần thục như nước chảy mây trôi, không giống như một kẻ vì nguy hiểm mà lâm vào sợ hãi. Lão chợt nhận ra, vừa rồi chính là Vân Phong giả vờ đưa Đỗ Thông vào tròng. Biểu hiện của hắn chân thực tới mức, ngay cả một kẻ cáo già như Đỗ Huy cũng phải nhận lấy trái đắng.
Yên tĩnh trước bão tố, im lặng trước khi núi lửa bùng nổ. Một khi xuất kích giống như là mãnh thú cổ xưa trước khi nuốt thiên địa thì toát ra khí thế độc ác ngập trời.
Giờ phút này, Tật Lôi Biến được dùng toàn lực, khiến Vân Phong chớp mắt đã đến trước người đối phương. Đôi mắt trong veo như nước trở nên sắc lạnh, nguy hiểm.
Vừa rồi, hắn làm bộ sai lầm, lóng ngóng chính là để lừa gạt đối phương. Cái hắn cần chính là một khoảnh khắc đối phương dùng hết sức lực tung ra một chiêu. Khi chiêu vừa hết, vì nghĩ rằng Vân Phong sai lầm mà võ kĩ đã được tung ra, cho nên chính đối phương lâm vào trạng thái thỏa mãn, nghĩ rằng đã an toàn. Bởi vì nghĩ rằng trận chiến đã kết thúc, cho nên không còn tập trung. Hơn thế, kiếm chiêu vừa dứt cũng là lúc lực cũ vừa đi, lực mới chưa đến, là lúc yếu ớt nhất. Một người vừa yếu ớt về tâm tính, vừa yếu ớt về sức lực chính là kẻ dễ dàng đánh bại nhất, lúc đó chính là thời cơ của Vân Phong.
Hắn tính thời cơ rất tốt, chỉ trong tích tắc đã có thể áp sát đối phương, kiếm chiêu súc tích đã lâu, lập tức xuất động.
Nhưng đúng lúc này, phía xa bỗng vang lên một tiếng hét lớn:
“ŧıểυ bối dừng tay.”
Cùng lúc đó, một thân ảnh màu đen vội vã chạy về phía này. Vân Phong liếc mắt đã có thể nhận ra người tới chính là lão tổ Đỗ gia Đỗ Huy.
“Lúc cần đến thì không đến, đợi lúc ta sắp thắng rồi mới kêu dừng tay. Đây là đa͙σ lý gì vậy.” – Vân Phong nhìn lão đầu đang xông tới, trong mắt hiện lên vẻ châm chọc không thể phát hiện, lầm bầm nói. Tay phải khẽ run, chém một kiếm dứt khoát từ trên xuống dưới. Mặc dù vậy, kiếm chiêu chuẩn bị xuất ra đột ngột giảm đi ba thành lực đa͙σ. Lần này, hắn cũng không muốn làm quá phận, chỉ cần một chút giáo huấn nhỏ là được rồi.
Thế nhưng một chiêu Tứ Phương Hợp tích súc đã lâu không phải muốn đỡ là đỡ được ngay. Đối với Đỗ Thông tu vi Nguyên đồ tứ trọng cũng như vậy.
Giờ phút này, Vân Phong thi triển kiếm thức này càng thêm xuất chúng, nhẹ nhàng thoải mái, kiếm khí đen huyền to lớn như một dòng chảy màu đen quét ngang trời, va chạm với trường kiếm của Đỗ Thông, khiến nó vỡ tan trong nháy mắt. Tiếp đó, kiếm khí màu đen này vẫn tiếp tục đánh lên người hắn mà khí thế không hề suy giảm.
Bụp!!
Đỗ Thông như một quả bóng cao su bị đánh bật ra đằng sau. Cả người đập lún vào nền đất, liên tục ho ra máu. Trước ngực, áo rách tả tơi, lớp da cứng rắn sau khi được Luyện thể cũng bị phá toang, huyết nhục mơ hồ.
Nhìn thảm trạng của hắn, đoán chừng nếu không tĩnh dưỡng vài bữa nửa tháng e rằng không rời giường được. May ra nếu có Hồi Hoàn Đan phục dụng thì có thể giảm bớt thời gian chữa trị, trong thời gian ngắn trở về trạng thái bình thường. Thế nhưng ngoài kia một bình Hồi Hoàn Đan cũng có giá bốn ngàn Kim tệ, mỗi viên là hai trăm Kim tệ. Với vết thương không nặng không nhẹ như của Đỗ Thông, ít ra Đỗ gia cũng sẽ không phí phạm như vậy. Đâu phải ai cũng có dư thừa đan dược như Lưu Hàn mà cho Vân Phong chứ.
Đỗ Huy, Đỗ Hồng Anh đang chạy lại, cũng đột ngột rừng lại, một lần nữa rung động, sâu trong mắt hiện ra vẻ kiêng kị. Vân Phong tuy nhỏ nhưng không chỉ có tu vi khá mà tâm trí cũng cứng cỏi, xảo quyệt. Nếu không phải giả trư ăn thịt hổ, mượn tâm lý khinh địch của Đỗ Thông thì chưa chắc Đỗ Thông lại chịu trọng thương như thế.
Vân Phong khẽ rung Hàn Cực Kiếm trong tay, thân kiếm thon dài bỗng chốc hóa thành kiếm quang, biến mất trong Túi Càn Khôn. Hắn lại vẫy tay, nhét Túi Càn Khôn vào bên hông rồi vội vàng chạy đến bên Đỗ Thông, ra vẻ buồn rầu, lo lắng, nói:
“Đỗ huynh, huynh có làm sao không. Thực xin lỗi, ta không hề cố ý.”
Thực sự, Vân Phong cũng chẳng quan tâm đến sức khỏe của Đỗ Thông. Nhưng cái hắn cần là thông tin về Trung Văn, do đó hắn phải bày ra điệu bộ hỏi han ân cần này để không làm xấu đi quan hệ hai bên.
Đúng lúc này, Đỗ Huy cũng vừa đến nơi, thấy thảm trạng của chắt nhi liền nhíu mày thật chặt. Lão nhẹ đặt ngón tay lên cổ tay Đỗ Thông, bắt mạch cho hắn. Đến khi thấy Đỗ Thông không bị thương nặng, mới thở hắt một hơi, ném vào miệng hắn một viên thuốc chữa thương loại tốt.
“Thật xin lỗi Đỗ lão gia chủ, Đỗ huynh muốn cùng ta luận bàn võ học. Đáng tiếc ta tu vi không cao, không thể thu phát chiêu thức tùy tâm, lỡ tay đả thương Đỗ huynh. Mong Đỗ lão trách phạt.” – Vân Phong khẽ cúi người, nói. Hắn thừa hiểu, Đỗ Huy cũng không dám làm gì trong lúc này, nhưng hắn vẫn phải nhún nhường bởi vì trong người có việc nhờ người.
Đỗ Huy bực tức trong lòng nhưng cũng phải tỏ ra niềm nở. Không nói đến kẻ sai là Đỗ Thông mà Vân Phong một bên nắm tình nắm lý. Hơn nữa, Vân Phong là cháu Lưu Hàn, nếu mà chính lão động thủ, e rằng Lưu Hàn sẽ không để yên. Lão khẽ phất tay, nói:
“ŧıểυ Phong, ngươi đừng nói vậy. Đỗ Thông cậy lớn, mượn cớ Đỗ Thái để bắt nạt ngươi, bị ngươi đánh là đúng. Trước đây, ta cũng đã từng nói chuyện của Đỗ Thái không có một chút liên quan nào đến ngươi, nhưng trong Đỗ gia cũng có vài con sâu không thèm nghe lời ta nói. Chuyện này đáng ra là Đỗ gia sai mới phải, ngươi không bị sao là ta yên tâm rồi.”
“Haizz, nói ra cũng thật buồn, chuyện Đỗ Thái cũng có một phần là do lỗi của vãn bối. Nếu như Đỗ Thông huynh muốn chừng phạt chỉ cần nói một tiếng, ta sẽ lập tức mang roi đến chịu tội. Đáng tiếc . . . ” – Vân Phong lắc đầu, buồn rầu nói:
“Nhưng mà lão gia chủ đại lượng, không chấp nhặt với vãn bối, Vân Phong xin đạ tạ.”
Đỗ Huy chịu thiệt trên tay Vân Phong, trong lòng tuy tức giận nhưng vẫn phải ngậm bồ hòn làm ngọt. Chỉ có thể ấm ức gật đầu:
“Không có gì, không có gì.” – Đỗ Huy xua xua tay, làm điệu bộ người lớn không chấp nhặt trẻ con, rồi lập tức cất tiếng gọi:
“Người đâu, mang ŧıểυ súc sinh này về chữa thương. Đợi đến khi hắn khỏe lại bắt hắn đến Tổ đường chịu phạt.”