“Có rắm mau phóng, còn không ta đi đây.” – Vân Phong tỏ ra lạnh nhạt, dần dần nắm thế chủ động. Không ngừng khiêu khích nam tử kia. Một phần để phát tiết ủy khuất của Hỏa Sí Điểu, một phần muốn tìm xem mục đích của nam tử kia là gì. Không tự nhiên mà hắn theo dõi Vân Phong.
“Thôi được, coi như ta sợ ngươi rồi . . .”
Hóa ra toàn bộ Bắc Sơn này là địa bàn của một cặp Hạt Vĩ Cẩu, vài năm gần đây, bọn chúng đã sinh ra một con Ấu thú. Nhiệm vụ lần này của mạo hiểm giả kia là đi bắt Ấu thú, đồng thời phải đánh giá được giá trị của Ấu thú Hạt Vĩ Cẩu. Đây chính là món quà mà hắn mang đi tặng người, không thể đánh giá hoặc làm việc qua loa được. Với cấp độ của hắn, bắt ma sủng hoàn toàn không phải là khó. Cho nên chỉ sau nửa ngày hắn đã tiêu diệt xong hai con Hạt Vĩ Cẩu, mang được Ma sủng xuống núi, chuẩn bị tìm người giám định.
Trên đường xảo ngộ thế nào lại gặp được Vân Phong đang chiến đấu với Ma sủng, diễn luyện võ kĩ. Nam tử cảm thấy thú vị, liền theo sau, nhân tiện cũng nghỉ ngơi trong chốc lát, xóa đi mùi vị huyết tinh trên người. Nhưng càng nhìn nam tử lại càng cảm thấy bất khả tư nghị, nhận thấy ngộ tính Vân Phong cực cao. Dường như sau mỗi trận chiến, chính Vân Phong đều rút ra được một điều gì đó, dần dần hoàn thiện chính mình.
Bởi vì Hạt Vĩ Cẩu chỉ là Ma sủng cấp 7, 0 giai mà Vân Phong là tứ trọng đỉnh, cấp độ tương đương, hơn thế nữa phong cách chiến đấu của Vân Phong, nam tử kia cũng nhìn ra một hai, là đối tượng diễn luyện tốt nhất của Ma sủng. Để cho người khác giám định hắn lại không yên tâm, cho nên nam tử vì thế cũng nảy ra chủ ý, để Vân Phong đối chiến với Hạt Vĩ Cẩu, để kiểm tra bản năng chiến đấu của Ma sủng, nhân tiện cũng giám định Ma sủng luôn.
Nhưng không ngờ vì một phút sơ ý, theo dõi sát sao mà khiến Vân Phong phát hiện ra. Kế hoạch đành bỏ dở, cho nên lúc này phải lấy áp bức sinh tử ra uy hiếp. Tất nhiên là không thành công.
“Chuyện là vậy đó. Giờ ngươi có muốn đấu với Hạt Vĩ Cẩu một trận không?” – Nam tử bịt mặt hỏi.
Vân Phong nhún nhún vai, lắc đầu, đáp:
“Không muốn.”
Nam tử bịt mặt nghi hoặc, nhìn Vân Phong một hồi, nói:
“Tại sao, chẳng phải ŧıểυ tử ngươi đang tôi luyện võ kĩ sao. Mấy con Ma sủng cấp thấp kia làm sao có thể khiến ngươi tiến bộ được. Có cơ hội thế này chẳng phải tốt lắm sao?”
“Ta muốn tự nắm trong tay vận mình của mình, không ai có thể ép ta. Ta thích đấu thì đấu, không thích thì thôi.” – Vân Phong cười khẩy, không hề khách khí nói. Nhưng ngập ngừng một lúc, hắn quay lại, nhếch lên một nụ cười mỉm: “Nhưng mà, nếu có cái gì tốt, không chừng ta sẽ nghĩ lại.”
“ . . .” – Nam tử tắt tiếng, đứa trẻ này, quá quá ư là cực phẩm.
“Được, ngươi muốn gì ?” – Nam tử tức giận hét lớn.
“Được, chỉ là kim tệ thôi sao, ta cho ngươi. Nếu ngươi thắng ta đưa ngươi 500 Kim tệ.” – Nam tử sảng khoái đáp, không hề coi số tiền nhỏ kia vào đâu. Nhưng trái lại, Vân Phong trong lòng hít một hơi khí lạnh, kho khan sặc sụa, khuôn mặt đỏ bừng. Ban đầu hắn chỉ muốn 50 Kim tệ, không thể tưởng tượng được rằng người kia lại có thể đưa ra nhiều kim tệ vậy. Nếu biết trước hắn sẽ hét lên một cái giá thật cao.
“Ngươi làm sao vậy, thế có muốn đánh không ?” – Nam tử bịt mặt gấp gáp nói.
“Đánh, đánh chứ.” – Vân Phong xua tay, trong đầu thầm nghĩ: “Có ngu mới không đánh.”
Nói đoạn, Hàn Cực Kiếm được hắn lấy từ trong Túi Càn Khôn ra, nắm chặt trong tay. Mũi kiếm hướng về phía đối thủ, lóe lên hàn quang sắc lạnh, như đang đón chờ một trận huyết chiến.
Nam tử bịt mặt khẽ cười, một cái Thiết phiến đen xì nhẹ bung ra khỏi tay. Trên mặt phiến lóe lên một tia sáng màu trắng ngà. Ngay lập tức, một con vật hình thể to lớn dạng chó, hiện ra trước mặt. Hàm răng nó cứng như nham thiết, vương vãi đám nước dãi tanh tưởi. Dọc sống lưng là một hàng gai nhọn kéo dài đến cái đuôi bọ cạp đằng sau mông.
Dưới bầu trời đêm đầy tuyết, giơ tay không thấy rõ năm ngón, hai mắt Ma sủng sáng lên như hai ngọn đèn pha. Hung hăng nhìn về phía nam tử bịt mặt và Vân Phong như muốn ăn tươi nuốt sống. Nó vẫn còn nhớ mùi vị kẻ kia, chính hắn đã giết đi cha mẹ nó, đồng thời cũng chính là kẻ bắt nó vào Nguyên Phiến đáng ghét này.
“Gru . . . grao . . .”
Ma sủng gầm lên một tiếng, thở phì phò từng đám trọc khí màu trắng xóa. Nó bước dần về phía Vân Phong, bỏ qua kẻ thù đằng sau lưng. Bắt đầu từ giây phút vì sự sống mà chấp nhận trói buộc với Nguyên phiến, nó đã được định trước là chẳng thể nào báo được thù. Giờ phút này, nó còn phải nghe theo đối phương, làm việc cho hắn, nhưng không thể phản bác.
Ma sủng ngửa mặt lên trời gầm rống, mượn điều này phát tiết ấm ức trong lòng, âm thanh vang dội khiến ma sủng trong vòng trăm mét tựa hồ không thể đứng vững, thi nhau tháo chạy. Ở giữa gió tuyết, hoàng sắc khí cuồn cuộn, toàn thân Hạt Vĩ Cẩu đột nhiên lớn bổng lên gấp ba lần, các thớ cơ thi nhau co thắt lại, biến thành một cơ thể cứng như hàn thiết.
“Cường hóa sao?” – Vân Phong lầm bầm trong miệng.
Ở giữa thiên địa bao la, xung quanh là một màu tuyết trắng, Vân Phong thần sắc ngưng trọng, tịnh không một chút e sợ. Thân ảnh nhỏ gầy mà đơn bạc lững thững nắm chặt Hàn Cực Kiếm lấp lánh sáng ngời, chẳng khác nào một cô linh hiệp khách. Trong lòng hắn, song bản tâm liên tục xoay chuyển, đầu óc cũng trở nên lãnh tĩnh, tâm vô tạp niệm. Chỉ có duy nhất một ý nghĩ vẫn còn soi sáng: chiến đấu!!!
Rống.
Hạt Vĩ Cẩu cong người lên, trong miệng chảy ra nước dãi rầm rề, rống to một tiếng. Xương cốt toàn thân theo đó lạo xạo kêu vang, tứ chi cứng cáp đạp đất mà đến, tốc độ không nói cũng có thể đoán được. Chỉ có hai từ: Cực nhanh!
Hung tính của Hạt Vĩ Cẩu từ sau khi bị bắt bất ngờ kích phát, cơ thể chợt nhanh hơn vài phần. Nó nhe ra răng nanh, mở ra chiếc miệng lớn cắn về phía Vân Phong. Liên tục hai chiêu linh kĩ phổ biến của của Ma sủng dạng thú được tung ra: Khoái tốc, Giảo cốt.
Tật Lôi Biến!
Vân Phong đẩy nhanh tốc độ, mượn sở trường lớn nhất của mình chính là linh hoạt. Thân ảnh lóe lên, liền tránh thoát khỏi đòn tấn công của Hạt Vĩ Cẩu, sau đó quay lại đánh ra một kiếm. Lực đa͙σ một kiếm của Vân Phong nặng 300 cân, như thiết chùy hung hăng nện vào Ma thú. Chỉ nghe một tiếng “Keng”, lưỡi kiếm lập tức cắt ngang miệng Ma sủng.
Tốc độ Hạt Vĩ Cẩu rất nhanh, công kích mãnh liệt, thiết nha đủ để cắn đứt binh khí Hoang cấp 4, 5 giai, nếu liều mạng coi như là võ giả Nguyên đồ ngũ, lục trọng cũng không đạt được chỗ tốt gì.
Nhưng kiếm trong tay Vân Phong đâu phải dạng thường. Hàn Cực Kiếm được đúc từ Hàn thiết ngàn năm nguyên chất, tuy chỉ là một khối nhỏ, nhưng chất lượng không cần phải bàn. Hơn nữa lại được Lưu lão phụ gia thêm trận pháp, trở thành một thanh vũ khí Hồng cấp nhất giai. Chỉ riêng độ cứng cho dù là Ma sủng nhất giai cũng khó lòng làm mẻ.
Huyết quang lóe lên trong đêm, nhưng không như Vân Phong tưởng tượng, Hạt Vĩ Cẩu cương mãnh quá sức. Một kiếm kia chỉ có thể lưu lại một vết máu sâu trên miệng Ma sủng, cũng không chân chính đả thương được nó. Chính Vân Phong đã đánh giá sai uy lực của thiết nha, nhất là sau khi nó dùng kĩ năng Cường hóa.
Hạt Vĩ Cẩu không thèm để ý mình có thể bị thương hay không, hàm răng cứng như sắt thép lập tức gặm chặt Hàn Cực Kiếm. Đôi bàn chân to lớn, cứng cáp vồ về phía trước, lực đa͙σ cực mạnh.
Vân Phong thầm hô không tốt, lập tức buông kiếm, muốn thối lui về phía sau. Đáng tiếc, chỉ trong chớp mắt là không đủ để Vân Phong có thể vận dụng Tật Lôi Biến. Một bàn chân to tướng, móng vuốt sắc lẻm, cứng rắn va chạm với ngực Vân Phong.
Bụp.
Thân hình nhỏ bé bị đánh bay ra ngoài hơn mười bước, đầm sầm vào nền tuyết. Vân Phong sắc mặt tái nhợt, liên tục ho khan ra máu, hít thở không thông. Chỉ thấy trước ngực hắn là một dấu bầm tím cực lớn cùng một vết máu nóng loang lổ trên vạt áo. Nếu không phải cơ thể hắn đã trải qua Luyện bì, Luyện tạng, Luyện cốt, đã có sức phòng thủ kha khá thì chắc chắn vừa rồi phải chết không thể nghi ngờ.
Khó khăn lắm, hắn mới có thể đứng vững, ngưng thần nhìn lại Hạt Vĩ Cẩu trước mặt. Nó phì phì nhổ ra thanh kiếm trong miệng, đôi mắt đỏ lòm, sáng quắc cũng nhìn về phía Vân Phong.
Vân Phong vội vàng nhét một viên Hồi Hoàn Đan vào miệng, ôm ngực đứng đó, trong đầu không ngừng thôi diễn hình ảnh chiến đấu vừa rồi, phát hiện mình mắc quá nhiều sai lầm. Tuy rằng tốc độ tu luyện của Vân Phong khá nhanh, võ kĩ dưới sự giúp đỡ của song bản tâm cũng thuần thục, nhưng kinh nghiệm thực chiến của hắn lại rất ít. Một người tu luyện và hai người đối chiến, là hai loại trạng thái hoàn toàn bất đồng.
Một kẻ tu luyện không gặp phải cảm giác nguy hiểm, thuận buồm xuôi gió, không có ngăn cản tất nhiên sẽ không nhận ra được sai lầm cùng thiếu sót của mình. Mà trong lúc đối chiến, võ kỹ sẽ bị đối phương khắc chế, bị khí thế ảnh hưởng. Đôi khi làm cho uy lực võ kỹ giảm xuống rất thấp. Người tâm tính không kiên định gặp phải nguy hiểm, thậm chí ngay cả hai ba thành thực lực cũng không phát huy nổi, thường xuyên mắc phải sai lầm. Mà trong những trận chiến sinh tử, cho dù chỉ là một lỗi lầm rất nhỏ cũng phải trả giá bằng mạng sống.