Vân Phong nhìn chiến quả mình vừa tạo ra, tặc lưỡi, thầm nhủ:
“Không hổ là Hoang cấp Trung Phẩm võ kĩ. Nếu như ta biết chiêu này sớm hơn thì khi đấu với Bái Lang cũng không vất vả như vậy. Chỉ có điều, sử dụng kiếm chiêu này quả thực hao tốn quá nhiều sức lực.”
Tuy nói thế nhưng hắn cũng không quan tâm nhiều đến nó, dù sao khi sức lực của hắn ở trạng thái toàn thịnh cũng có thể vận dụng kiếm kĩ ba tới năm lần. Trong chiến đấu, nếu như một người sử dụng một chiêu tới 3 lần thì đối phương hoàn toàn có thể nắm bắt và né tránh. Từ đó kiếm kĩ có khả năng biến thành phế chiêu trong trận đấu. Đối với Vân Phong, tuyệt chiêu tấn công như thế này có thể xuất ra một lần đã là đủ.
Nghỉ ngơi chốc lát, hắn lại lao đầu vào luyện tập tiếp.
Toàn bộ tâm trí, sức lực của hắn đều tập trung vào kiếm kĩ. Khi mệt thì nghỉ ngơi, phân tích kiếm chiêu, khi đỡ hơn một chút lại lao đầu vào luyện kiếm.
Thời gian cứ thể trôi qua, Vân Phong không hề để ý rằng mình đã tập luyện suốt từ trưa tới chiều tối.
Đến cuối ngày, không những kiếm kĩ đã trở nên thuần thục mà dưới tác dụng của tập luyện cường độ cao, Luyện cơ của hắn đã tiến thêm một chút, từ 70 % đã tăng lên được 75%. Luyện bì cũng đã tự động đạt được 4 %, bao phủ một đoạn nhỏ trước ngực.
“Chỉ nửa ngày mà đã Luyện thể có thể tiến bộ được 9%, đan dược của Lưu gia gia quả nhiên hữu hiệu.” – Vân Phong vừa đi về phòng, vừa nghĩ. Hắn hi vọng ngày mai có thể hoàn thành tiêu hóa dược lực của viên đan dược kia. Khi đó, hắn sẽ chính thức đạt tới Luyện cơ cao đoạn, bước vào Luyện bì.
Vài ngày sau, Vân Phong vẫn tiếp tục tập luyện, dưới sự cố gắng không biết mệt mỏi, cuối cùng hắn cũng hoàn toàn hấp thu được dược lực của viên Nhị Nguyệt Nguyên Đan thứ nhất, không những đạt tới Luyện cơ 80%, mà Luyện bì còn đạt tới 13%.
Đêm hôm nay, Vân Phong ăn qua loa bữa tối một mình rồi vội vã chạy tới căn nhà đá cách đó vài chục mét. Nơi đó là nơi mà Hoa Hoa cùng Lạc San sinh sống, chí ít cũng là nơi ở tạm cho tới bây giờ. Bởi vì Hoa Hoa tỷ vẫn chưa tỉnh lại, Trung Văn thúc cũng chưa về, Đông lão, Lạc San bất chợt tới đây, nên căn nhà nhỏ bé của Vân Phong trở nên chật chội. Lưu lão phải mua thêm hai căn nhà bên cạnh mới có thể đủ dùng. Ba căn nhà nằm san sát nhau, cũng đủ để Lưu lão, Đông lão vừa có thể chiếu cố ba đứa ŧıểυ hài tử. Cứ hàng sáng, và đêm, hắn đều qua đó một lần, vừa theo dõi bệnh tình của Hoa Hoa tỷ, vừa chiếu cố chăm sóc Lạc San muội.
Vừa băng qua căn nhà Lưu lão, Đông lão ở, Vân Phong chợt nghe thấy vài tiếng cười nói vọng ra trong phòng khách. Hắn nghe loáng thoáng vài chữ là có thể suy đoán được những người kia lần này đến vì việc của chính mình.
“Lưu huynh, lần này nghe nói tôn nhi của huynh bị người ta đánh bị thương. ŧıểυ đệ có ý tới thăm, đặc biệt mang tới đây một gốc Tử Linh Chi hơn 200 năm. Có tác dụng bồi căn cố thể, cực kì thích hợp với bệnh tình của tôn nhi.” – Một lão giả già cả khuôn mặt có vẻ láng mịn, được bảo trì rất tốt, tay cầm quải trượng cười nói. Hắn vừa nói vừa tiện tay phân phó gia nô bên cạnh bê lên một cái cháp bằng bạch ngọc bao phủ bởi một lớp nhung đỏ.
Mặc dù đã đứng nấp bên ngoài cửa, nhưng Vân Phong vẫn có thể ngửi được mùi dược liệu nồng nặc ở trong phòng.
Chỉ thấy bên trong, khi gia nô mở ra chiếc khăn nhung màu đỏ, những người trong phòng không ai là không xuýt xoa. Ánh mắt nhìn vật trên khay có chút nóng rực. Hiển nhiên vật đem biếu kia có giá trị không nhỏ.
Lưu lão nhìn gốc Linh Chi màu tím nhạt, đang bốc lên một tia tử khí mong manh trong khay cũng có cảm giác kinh diễm. Mặc dù tài bảo của lão so với những thứ này thì nhiều hơn, sang quý hơn gấp nhiều lần. Một gốc Tử Linh Chi trong mắt lão cũng không khác rác rưởi là mấy nhưng đối với Vân Phong hay là tứ đại gia tộc trong trấn, những thứ này quá mức cần thiết. Không thể đem kim tệ hay giao tình ra mà đong đếm được.
Trong cuộc sống, việc một người đến 100 tuổi vẫn chỉ là Nguyên sĩ, trong khi đó lại có những người 18, 20 tuổi đã trở thành Nguyên khách đã không phải là hiếm. Ở những thành thị lớn hay môn phái, thế lực khủng bố, chuyện này có khi còn nhiều như cơm bữa. nɠɵạı trừ thể chất từng người và đan dược phụ trợ thì việc tu luyện trụ cột ở cảnh giới Nguyên đồ là vô cùng quan trọng. Nếu ở cảnh giới Nguyên đồ, người ta càng khai phá được nhiều tiềm ẩn trong người, thất trọng càng tu luyện được nhiều thì tốc độ tu luyện của hắn trong tương càng nhanh. Trái lại, một người đến 100 tuổi mà chưa vượt qua được Nguyên sĩ chứng tỏ thất trọng hắn tu luyện chưa vượt quá 50%.
Mà ở Nguyên đồ cảnh, muốn có thể khai thác được nhiều tiềm năng, xây dựng trụ cột vững chắc thì Đan dược và bảo vật là không thể thiếu. Một gốc Tử Linh Chi này có thể giúp hậu bối tứ đại gia tộc có thể chắc chắn vượt qua được con số 50%. Tuy không nghịch thiên như tẩy tủy phạt cân nhưng lại có thể giúp hậu bối có thành tựu cao hơn sau này. Ít nhất là tốc độ tu luyện ở Nguyên sĩ nhanh hơn vài phần, không đến mức vượt quá trăm tuổi mới đạt tới Nguyên sĩ cao giai, hay đại viên mãn.
“Sở huynh đệ khách khí, khách khí rồi.” – Lưu Hàn cười nhạt, thuận thế đẩy khay ngọc về phía Sở Vân Nam, từ chối: “Chẳng qua tôn nhi chỉ bị thương nhẹ mà thôi. Đâu cần dùng đến Tử Linh Chi này chứ. Hay là lão đệ cứ cầm về cho hậu bối trong nhà đi. Một gốc Tử Linh chi này có thể đào tạo cho quý gia một gã cao thủ Nguyên sĩ cảnh đấy.”
“Sở Vân Nam, ngươi thật có lòng. Một gốc Tử Linh Chi quả thực vô cùng quý giá. Sở gia lần này đúng là ra cả vốn.” Một lão giả mặt chữ điền, nước da đen bóng ngồi đối diện có vẻ không vui, khích bác.
Người được gọi là Sở Vân Nam kia cười nhạt, không thèm để ý tới hắn, cười nói: “Đoạn huynh, không nên nói như thế, tình nghĩa giữa ta và Lưu huynh sao có thể đong đếm bằng tiền bạc. Đây chỉ là tấm lòng của bậc trưởng bối như ta mà thôi.”
Nói rồi, hắn lại tỏ vẻ không vui, buồn bực nói với Lưu Hàn:
“Chẳng lẽ Lưu huynh lại khinh thường huynh đệ sao. Hay là đồ vật này, không lọt được vào pháp nhãn của huynh.”
Vân Phong ở bên ngoài nghe vậy bụm miệng cười nhạt, thầm nghĩ: “Tình nghĩa không thể đong đếm bằng tiền bạc sao.? Nói vậy có thể dịch nghĩa ra là ta bán cho ngươi một cái nhân tình không. Lại còn ép Lưu gia gia phải nhận nữa, lão đầu này đúng thật là đồ cáo già.”
“Được rồi, nếu lão đệ đã có thành ý như vậy, ta cũng không thể từ chối a. Sau này có chuyện gì nhờ vả, ta sẽ hết sức hỗ trợ.” – Lưu Hàn gật gù nói, phó mặc cho nô gia Sở gia tùy tiện đặt lễ vật một bên.
Sở Vân Nam cũng chỉ đợi để nghe câu nói này của Lưu lão. Ánh mắt già dặn mà tinh nhanh toát lên vẻ sung sướиɠ khôn tả. Chuyện xảy ra hôm nay đối với những người ngồi đây có thể nói cầu mà không được. Trong lòng ai cũng hiểu rõ, chỉ cần mang lại chỗ tốt cho tôn tử của Lưu lão chính là có thể lôi kéo quan hệ với lão. Việc đem lễ vật đến, đúng theo lời Vân Phong nghĩ, chính là bán cho Lưu lão một cái nhân tình. Khi cần thiết có thể nhờ lão chế ra vài món Khí cụ cao cấp, đôi khi là nhờ lão chỉ điểm tu luyện. Hoặc ít ra, cũng không để các gia tộc khác có cơ hội kéo gần khoảng cách với Lưu Hàn.
Đoạn Mộc Nhai hiển nhiên cũng hiểu được điều đó, hắn âm thầm hừ lạnh. Chỉ có thể căm tức nhìn Lưu Hàn nhận lấy lễ vật. Vốn hôm nay hắn mang tới một thanh phôi kiếm chế tác từ Thiên Niên Hàn Thiết nguyên chất. Nếu được Lưu Hàn chế tác thêm trận đồ cùng vài phụ gia là có thể tạo được một thanh kiếm Hoang cấp cửu giai. May mắn còn có thể đạt tới Hồng cấp, làm lễ vật dành cho Vân Phong là quá dư thừa. Hắn vốn tưởng lễ vật của mình là hậu hĩnh nhất, nhưng ai ngờ lễ vật của gia chủ Sở gia còn cao cấp hơn một bậc.
Tuy nhiên, trong lòng Vân Phong, hắn lại nghĩ thanh kiếm xanh ở góc bàn kia mới đáng quý. Một gốc Tử Linh Chi sao so bằng tẩy tủy phạt cân của Hư. Nếu dùng thêm nữa thì không có nhiều tác dụng, vật ấy không khỏi quá lãng phí. Lễ vật mặc dù chưa tới tay nhưng trong đầu hắn cũng đã nghĩ đến dành tặng vật ấy cho Hoa Hoa tỷ. Một phần vì Hoa Hoa tỷ đã mười ba tuổi, quá tuổi tu luyện từ lâu, rất cần bảo vật để bù đắp lãng phí trước đây, một phần vì xung quanh hắn ai cũng không cần đồ vật này nữa. Đem hai thứ ra so sánh thì thanh kiếm từ Thiên Niên Hàn Thiết được hắn ưa thích hơn cả.
Tiếp đến, gia chủ Ngọc gia đưa lên một môn võ kĩ Hoang cấp Trung Phẩm, Phiêu Nhiêu Hóa Vân Chưởng. Tuy không phải là đỉnh cấp võ kĩ Ngọc gia cất giữ nhưng cũng được xếp vào 5 hạng đầu trong trấn. Trưởng trấn lại đưa ra một viên Chắc Thể Thạch cùng một Túi càn khôn loại nhỏ. Tuy những vật kia không thể tính là cùng cấp bậc với Tử Linh Chi và phôi kiếm nhưng cũng được coi là bảo vật cực hiếm trong Giao Nguyệt Trấn.
Cuối cùng, khi lễ vật được Lưu Hàn không hề khách khí thu lại, tất cả mọi người đều nhìn về phía lão tổ Đỗ gia, giống như xem trò vui. Ai cũng hiểu, mọi chuyện xảy ra ngày hôm nay, Đỗ gia chính là bên chịu trách nhiệm, cũng là kẻ chịu thiệt nhiều nhất. Ai cũng hi vọng, một trận khẩu chiến diễn ra nơi này. Nếu có thể từ đó dấy lên chiến tranh giữa hai nhà thì không còn gì tuyệt vời hơn.
“Đỗ huynh, không lẽ huynh đến đây tay không sao. Dù gì Tôn nhi của Lưu huynh bị thương cũng là do chắt của Đỗ huynh tạo nên a.” – Sở Vân Nam cười lạnh, tranh thủ đổ thêm dầu vào lửa. Ánh mắt khiêu khích nhìn về phía Đỗ Huy.
Đoạn Mộc Nhai chỉ e thiên hạ không loạn. Hắn vừa phải chịu thiệt trên tay Sở Vân Nam bèn lấy Đỗ Huy ra phát tiết. Hắn nhấp nhấp một ngụm trà, nói:
“Haizz, Đỗ Huy, không phải ta có ý gì đâu. Nhưng ngươi để cho hậu bối tấn công Vân Phong tôn nhi là có ý gì ? Nếu ngươi quả thực có bất mãn vì việc mọi người cắt giảm xuất tham dự thi tuyển vào Học viện Hoàng gia của gia tộc ngươi thì cũng không nên lấy ŧıểυ hài ra mà phát tiết chứ. Ngươi nên biết hài tử không có tội. Lại nói ta cũng tự nguyện nhường chỗ, cũng đâu có nói lời nào.”