Bên ngoài mỏ khoáng, thời tiết vô cùng dễ chịu, trời xanh mây trắng, gió mát nhè nhẹ thổi như muốn xóa tan những mệt nhọc của con người. Giữa trốn rừng thiêng nước độc như Bán Nguyệt sâm lâm mà có thể hưởng thụ ngày đẹp như thế này quả thật hiếm thấy.
Phía trước khu nhà tù của quáng nô, trong một dãy nhà bằng đá có một người đang nằm ườn ra để sưởi nắng. Người này tầm khoảng 50 tuổi, tóc ngắn ngang vai, ngũ quan lạnh lùng, ẩn ẩn sự sát phạt, hiếu chiến, trên trán có một vệt sẹo dữ tợn màu đỏ hình con rết càng khiến hắn trông như một kẻ khát máu. Đừng nhìn dáng người hắn gầy gò mà tưởng lầm hắn yếu đuối. Khắp mỏ quáng này ai cũng biết hắn là kẻ đứng đầu, biệt hiệu Huyết ngô công Quan Sách. Ma sủng ưa thích là Huyết ngô công nhị tinh lục cấp, uy lực khó bì, lại giết người không chớp mắt. Đa phần quặng nô ở mỏ quáng này đều là hắn đánh giết bang phái khác mà cướp về.
Lúc này đây, Quan Sách đang hưởng thụ cuộc sống mỹ diệu dưới nền trời của Bán Nguyệt sâm lâm. Bên cạnh hắn là hai thiếu phụ thành thục, có chút nhan sắc đang hầu hạ quạt mát và ăn uống. Nhấm nháp một chùm quả chín vừa đến từ tay thiếu phụ cạnh bên, Quan Sách không kìm được mà khẽ miết vào mỹ đồn của nàng. Đáp trả lại hắn là một cái mị nhãn từ thiếu phụ khiến Quan Sách vui vẻ mà cười mãi không thôi.
“Đại nhân, không hay.”
Đang lúc vui vẻ với cuộc sống đầy mĩ vị, một tiếng kêu thất thanh khiến Quan Sách tỉnh lại. Nhìn tay chân đang thất tha thất thểu chạy đến, sát khí từ Quan Sách không kiềm được mà tỏa ra kiến tên kia hai chân như quỵ xuống.
“Năm giây, không nói, chết.”
Lạnh lùng phun ra năm chữ, chỉ thế thôi cũng khiến tên kia vãi cả ra quần. Hắn giờ mới biết được là đã phá đi cảm hứng nhân sinh của đại nhân, thế nhưng chuyện này quá khẩn cấp, ảnh hưởng tới an nguy của toàn mỏ khoáng nên không còn cách nào.
“Đại nhân, Phong Lang Bang đang tấn công chúng ta. Vòng ngoài đã vỡ, bọn chúng sắp tấn công được vào mỏ quáng rồi.”
Bụp.
Tên kia chưa kịp nói xong thì một vật màu đỏ dài như cái đũa đã xuyên qua não hắn rồi từ từ hút đi máu thịt. Không đến ba phút chỗ vừa rồi chỉ còn có một hài cốt da bọc xương. Hung vật màu đỏ như ăn no nê, liền kêu lên một tiếng “Réc” rồi quay lại phía Quan Sách. Nhìn kĩ thì ra chính là một con Huyết ngô công thành niên, bên ngoài lờn vờn máu có chứa kịch độc.
Quan Sách không thèm nhìn đàn em bị giết chết. Đối với hắn chuyện này đã thành thói quen, dám làm hắn phật lòng thì chỉ có một con đường chết mà thôi.
Khoác áo bào màu đỏ lên vai, Quan Sách hung hăng nhìn về phía trước nhàn nhạt mở miệng:
“Phong Lang Bang, ta chưa động đến các ngươi mà dám vào địa bàn của ta đánh cướp. Cũng tốt, tiêu diệt các ngươi xong rồi tiện thể thu phục luôn Phong Lang Bang.”
Lời nói vừa dứt, Quan Sách không kịp thu lại mà đứng lên như kẻ mất hồn.
Trong tầm mắt hắn dần dần nổi lên hai bóng người, một kẻ là Bạch Lang, là Bang chủ Phong Lang Bang. Người này mưu kế thâm sâu, thế nhưng so về chiến lực thì tên này chỉ kém không hơn, dù quần đấu hay đơn đấu hắn cũng tự tin có thể dồn Bạch Lang vào chỗ chết. Thế nhưng, kẻ khiến Quan Sách không dám động đây là một hắc y nhân mặc áo bào đen, không rõ mặt. Uy áp tỏa ra từ hắn có thể khiến cho một kẻ thân chinh bách chiến, hung tàn như Quan Sách cảm thấy nguy hiểm.
Hai người kia đứng đó, không thèm trả lời, vẫn cứ nhìn Quan Sách như một kẻ sắp chết. Chỉ chừng năm phút sau, Quan Sách liền hiểu thế cục của mình đã như cua trong lỗ, không còn đường lui. Tất cả tay chân, huynh đệ của hắn đã không thấy đâu, có lẽ đã bỏ mình hoặc cũng có lẽ đã chạy thoát. Xung quanh hắn giờ đây chỉ toàn màu áo trắng thêu một đầu Ác Lang.
“Chết.”
Người áo bào đen hờ hững nói một câu khiến Quan Sách như rơi vào trong hầm băng vạn trượng. Không khuyên hàng, không chiến đấu, chỉ một từ thốt ra khiến cho Quan Sách biết được kết cục của bản thân.
Bạch Lang nghe vậy cảm thấy vui mừng khi người khác gặp họa. Nở nụ cười tủm tỉm trên mặt, hắn khẽ khom người cung kính nói với hắc y nhân:
“Đại nhân. Còn mỏ khoáng.”
“Sau khi làm xong việc, tất cả là của ngươi.” Hắn y nhân vẫn hờ hững phân phó.
Bỗng nhiên hắc y nhân nhướng mày, thân thể lập tức lao về Quan Sách. Từ ống tay áo bỗng xuất hiện một thanh trùy thủ đen thui, ẩn ẩn quang mang ám kim.
Nhanh như chớp, một tia sáng lạnh lẽo lướt qua cổ Quan Sách khiến hắn không thể tin vào mắt. Chỉ có thể khẽ thì thào trong miệng:
“Thì ra . . . là . . . Ám . . . Thủ . . . Thương Sinh . . . hội. Ta chết . . . không oan . . .”
Ngay lúc này, Bạch Lang mới hồi phục tinh thần, tiến lại gần hắc y nhân, cúi đầu nịnh nọt:
“Cảm tạ đại nhân đã giúp đỡ chiếm lấy mỏ khoáng, sau này đại nhân có phân phó ŧıểυ nhân nhất quyết không từ.”
“Đã muộn.”
Hắc y nhân nói một câu, lập tức ở mỏ khoáng bắt đầu có tiếng nổ. Như một phản ứng dây chuyền, hàng loạt tiếng nổ cũng bắt đầu kéo theo sự sụp đổ của mỏ khoáng. Quan Sách nghe tiếng nổ như được giải thoát, cả người ngã về phía sau. Trên cổ hắn chỉ có một vết đỏ mờ mờ.
Bạch Lang nhìn thấy thảm cảnh của Quan Sách như vậy, không nhịn được mà hít vào một hơi, đồng thời rùng mình một cái. Võ kĩ của hắc bào nhân quả thực đã xuất thần nhập hóa, một chiêu tốc độ thuần túy khiến Quan Sách đứt cổ nhưng đầu vẫn không tách khỏi thân, máu vẫn chảy trong huyết quản.
“Hắn đã kích nổ cả mỏ khoáng, đợi quáng nô ra hết thì chúng ta đi, mỏ khoáng này trở thành phế mỏ rồi.”
Hắc y nhân phân phó Bạch Lang một câu rồi cúi xuống lục tìm trên thân thể Quan Sách, không quan tâm đến những chuyện khác nữa. Một lúc sau hắn lôi ra 2 đồng phiến, một thiết phiến từ trong thắt lưng Quan Sách. Đôi mắt khẽ ánh lên quang mang thâm thúy.
“Không tồi, Huyết ngô công cũng đã đạt tới cấp 6 nhị tinh.”
Bạch Lang bên cạnh khẽ thở dài, tưởng đâu theo vị đại nhân này làm việc thì sẽ chiếm được chỗ tốt, ai dè miếng bánh vừa đến tay đã làm rớt. Đúng là xui xẻo mà.
Bên trong động khoáng, từng mảng đá rơi rầm rập xuống nền đất, kèm theo từng tiếng nổ lớn khiến cho tất cả quáng nô cảm thấy sợ hãi vô cùng. Mọi người chen lấn, xô đẩy nhau hòng thoát khỏi thông đa͙σ. Giờ đây, còn đâu tình huynh đệ, còn đâu sự ân cần, gắn bó giữa cuộc sống làm quáng nô nữa. Chỉ một số người như Bao thúc còn nán lại giúp đỡ những người chưa ra, số còn lại thì mặc ai người đấy chạy, có người người già yếu còn bị đạp dưới chân. Người xưa có một câu rất hay, khi đối mặt với tử vong con người sẽ bộc lộ rõ bản chất của mình, trong trường hợp này, nó càng trở nên đúng đắn.
Một thông đa͙σ khác của mỏ quáng.
“Vân Phong, mau chui ra đây, chỗ này sắp sụp rồi.”
Tiếng Triển thúc hét lên khàn cả giọng, thể nhưng đáp lại lời hắn chỉ là tiếng đá rơi lộp bộp phía kia thông đa͙σ. Triển thúc không cam lòng, đôi mắt hắn sớm đã trở thành màu đỏ, có thể thấy trong đó còn chút nước mắt chưa phai. “Ta sai rồi, ta sai thật rồi. Sao ta lại để cho ŧıểυ Phong chui qua thông đa͙σ nhỏ hẹp như vậy chứ.” Thâm tâm Triển thúc điên cuồng gào thét, đôi tay hắn cầm cuốc bổ vào tường đá, thế nhưng tất cả chỉ là công cốc, dù vậy hắn vẫn không bỏ cuộc.
Thời gian trôi đi, đá sập ngày càng nhiều, bàn tay Triển Đán đã toét máu, đoạn cuốc cũng bị gãy làm đôi, nhưng tường đá chỉ có thể mẻ ra một miếng cỏn con.
Mãi đến khi từng hòn đá rơi gần như lấp đầy lối ra, Triển thúc mới gào lên một tiếng rồi từ từ thoát ra bên ngoài. Thỉnh thoảng hắn còn ngoái lại như đợi một ai đó.
Ở bên trong động quáng chỉ còn lại một người, một hài tử 9, 10 tuổi đang khóc.
Nó nằm vật trên đất một tay vắt qua trán đang che đi đôi mắt lờ mờ nước mắt, một tay vẫn khẽ xiết Nguyên Phiến kì lạ. Nửa thân dưới của nó đã kẹt vào hốc đá, mặc dù không tàn phế nhưng cũng đủ đau đến ngất đi. Quan trọng hơn cả cả hai chân của hắn đã nằm dưới hai khối đá, vừa khéo chỗ hở của chúng là nơi chân Vân Phong bị kẹt. Khối đá kia quả thực rất to, dù có cố sức hắn cũng chẳng thể nào nhúc nhích mảy may.
Ngay từ phút đầu tiên đá sụp, Vân Phong đã mắc phải cảnh tuyệt lộ này. Đá từ trên trần đổ xuống khiến hắn bị đè không thể thoát ra. Đó là lý do hắn im lặng, hắn biết chỉ cần hắn im lặng, Triển thúc sẽ nghĩ rằng mình đã chết, có lẽ thúc ấy sẽ bỏ đi. Nếu hắn lên tiếng, dù có chết Triển thúc vẫn sẽ ở lại cho tới khi thoát được mới thôi.
Thế nhưng trên đời có ai muốn chết đâu chứ, nhất là một đứa trẻ như Vân Phong. Nhưng dù vậy thì có được gì, dù giờ đây hắn không chết thì cũng sẽ bị cái đói, nỗi cô đơn dày vò tới chết.