Bẩy giờ sáng, trong một khu rừng trúc nhỏ, kín đáo ở cạnh Bắc khu. Một ŧıểυ hài tử nửa thân để trần, lộ ra cơ thể gầy còm nhưng rắn chắc đang đứng tấn. Khuôn mặt non nớt pha chút cương nghị đang lấm tấm những giọt mồ hôi. Dù cho gió đầu đông thỉnh thoảng vẫn thổi không ngừng, nhưng vạt áo sau lưng hắn đã ướt đẫm từ lâu. Hắn vẫn không ngừng nghỉ, mặc cho ánh dương chiếu rọi hay mồ hôi đầm đìa, công việc đứng tấn vẫn không hề dừng lại.
Đứa trẻ này không ai khác chính là Vân Phong.
Từ lúc hắn bị Hắc Phong Cự Ưng tẩn một trận đến bây giờ cũng đã là nửa tháng. Nửa tháng thời gian, Vân Phong đã bắt đầu bước đầu tập luyện. Bởi vì Vân Phong chưa tập trụ cột từ trước, cho nên nửa tháng nay, hắn chỉ tập đứng tấn, luyện kiếm, luyện chiêu căn bản. Ngày nào hắn cũng tập từ sáng sớm đến tối khuya mới về. Đến đêm hắn lại đọc sách, tìm tài liệu . . . bổ sung lại những kiến thức mà mình thiếu, đồng thời dùng Luyện Tâm Quyết để nuôi dưỡng bản tâm của mình.
Hàng ngày, Hỏa Sí Điểu cũng được hắn thả tự do tập luyện ở một cánh rừng gần đó. Vừa làm quen với cách sinh tồn, cũng vừa luyện tập cách chạy chốn hoặc tấn công, giúp nó không còn bỡ ngỡ khi phải chiến đấu như đêm hôm đó nữa.
Hư thì vẫn trốn trong hình săm trên tay để hấp thụ nguyên khí bổ sung năng lượng. Thế nhưng vì không có tinh thạch, nguyên liệu quý hiếm nên tốc độ hồi phục không được khả quan cho lắm.
Đang lúc Vân Phong đứng tấn, một giọng nói thanh thúy, dễ nghe vang lên đằng sau lưng hắn:
“ŧıểυ Phong, ăn cơm thôi.”
Ở phía sau, một thiếu nữ mười ba, mười bốn tuổi, tay sách theo một giỏ điểm tâm nhẹ nhàng bước tới. Cho dù lá trúc rơi đầy dưới chân, bước chân của nàng vẫn nhẹ nhàng, êm ái. Chỉ phát ra tiếng xào xạc nho nhỏ. Từ đó có thể thấy nàng là người hiền lành, nhẹ nhàng và gia giáo, được dạy dỗ kĩ lưỡng từ nhỏ.
Nghe được tiếng gọi, Vân Phong liền thở ra một hơi. Cả người vô lực ngã xuống. Vài tiếng leng keng từ hắc thiết rơi ra từ người hắn. Dường như chỗ hắc thiết kia năng đến cả chục cân.
“ŧıểυ Phong à, hôm nay lại tăng thêm hắc thiết sao? Ngày nào đệ cũng tập như vậy không khéo sẽ mệt chết đó.” – Giọng thiếu nữ lại vang lên nhẹ nhàng phía sau.
Vân Phong mỉm cười. Hắn quay lại phía sau, nói:
“Tỷ tỷ không cần mang thức ăn đến cho đệ đâu. Để đệ tự nấu cũng được mà.”
Đối mặt với Vân Phong là một thiếu nữ xinh đẹp như hoa, thanh thuần, đáng yêu. Đôi mắt to, tròn, đen láy như hai viên hắc trân châu. Cái mũi dọc dừa nằm cân đối trên cái miệng nhỏ hồng. Mái tóc dài, đen bóng để xõa ngang lưng. Một bộ quần áo giản đơn nhưng rất sạch sẽ màu xanh lá càng khiến nàng trông xinh đẹp mà đầy sức sống.
Nhìn điệu bộ xinh đẹp, dáng vẻ tao nhã như thế này của nàng, chẳng ai nghĩ tới hàng tháng, nàng đều phải chịu cảnh dày vò vì bệnh tật.
Tuy bệnh tật triền miên, nàng vẫn trổ mã thành một cô gái xinh đẹp. Bệnh tật vẫn chẳng ngăn được nàng yêu đời, yêu cuộc sống. Nàng giống như cây trúc cao cao, lúc nào cũng đứng thằng, dù có gió mưa bão tố, nàng vẫn kiên cường sống. Càng ngày càng xanh tươi, càng ngày càng xinh đẹp.
Nàng từng nói dù có thế nào, mạng của nàng cũng sẽ giống như trúc, không bao giờ buông bỏ. Nàng sẽ luôn quý trọng tính mạng mình, quý trọng công lao từng ấy năm bôn ba của người cha số khổ.
Có lẽ vì vậy, nàng rất thích nơi đây. Ở nơi này, nàng tìm thấy hình bóng của mình ở từng thân trúc, trong từng búp măng. Cũng chính nàng giới thiệu chỗ này cho Vân Phong, giúp hắn có một địa phương tuyệt vời để tập luyện.
“Chẳng lẽ đệ lại muốn tỷ trở thành người vong ân phụ nghĩa sao. Tỷ chỉ có thể nấu cơm, giặt giũ quần áo hộ đệ để bày tỏ lòng cảm ơn. Nếu không có đệ thì giờ này tỷ đã chết hoặc bị làm nhục rồi. Hay là . . . đệ chê tỷ tỷ nấu ăn giở, hoặc là . . . chê tỷ phá rối đệ.” Hoa Hoa có chút mất mát đáp.
“Ách, không phải vậy.” Vân Phong muốn vả vào miệng mình một cái, nói: “Hoa hỏa tỷ thiện lương, hiền lành như vậy, tại cái miệng không thành thật này lại làm tỷ tỷ buồn bực. Để đệ đánh nó vài cái.”
Hoa Hoa nhìn điệu bộ muốn đánh lại thôi của Vân Phong mà phì cười, nụ cười tươi như nắng ấm khiến ai cũng phải thất thần nhìn ngắm. Nàng can ngăn:
“Thôi, thôi. Coi như tỷ cầu tình hộ cái miệng đấy được không. Để tí nó phải trả nợ tỉ bằng cách ăn hết thức ăn.”
“Vẫn như hôm qua thôi. Đệ cố gắng ăn nhé. Phụ thân tỷ vẫn chưa đi rừng về nên chưa có thịt thú rừng mới.” Hoa Hoa mỉm cười thật tươi, nói.
Đôi tay thon dài, trắng trẻo thoăn thoắt lấy đồ ăn từ trong giỏ trúc. Hai cái màn thầu nhân thịt lớn vẫn còn nóng hôi hổi, một đĩa rau cải xào, thêm một ít thịt thú rừng kho. Tuy chỉ là vài món ăn dân dã thôn quê, nhưng nó vẫn khiến Vân Phong nuốt nước miếng cái ực.
“Tỷ nói gì vậy, đây toàn là những món ngon nhất đệ được nếm đó.” - Hắn nhanh chóng cầm đũa, một bên vừa gắp, vừa nhồm nhoàm nói chuyện.
Vân Phong nói đúng là sự thật. Mấy năm làm quáng nô, hắn chưa bao giờ được ăn thịt chứ đừng nói đến những món ăn nóng hổi, ngon lành thế này. Thế nhưng những lời nói ấy vào tai thiếu nữ lại giống như đang nịnh đầm.
“Làm gì có người nào tiện tay lấy ra hai kim tệ mà chưa được ăn một bữa sơn hào hải vị.” Hoa Hoa nghĩ thầm, rồi gõ nhẹ lên đầu Vân Phong. Hai má đỏ bừng vì ngượng, nói:
“ŧıểυ quỷ, không thành thật gì cả.”
“Ai ui, tỷ tỷ thật là, để ta ăn xong đã.”
-----------
“Hoa Hoa tỷ, tỷ vẫn chưa nói cho đệ biết vì sao hai người lại tìm được đệ đó.” – Vân Phong vừa tiêu hóa chỗ thức ăn vừa lơ đễnh hỏi chuyện. Khi ăn xong đều cần thời gian giảm sóc mới có thể tiếp tục tập luyện, cho nên hắn thường đọc sách hoặc tán dóc với Hoa Hoa tỷ sau khi ăn.
“Tỷ tưởng đã kể cho đệ rồi.” – Hoa Hoa cất bát đũa vào giỏ, nói.
Vân Phong lười nhác, nằm trên lá trúc, trong miệng ngậm một cành trúc nhỏ để xỉa răng. Búng ra một hột cơm còn dính trên mép, hắn nói:
“Tỷ chưa kể a.”
Hoa Hoa gật đầu, coi như không có gì, kể tiếp:
“Ừ, vậy tỷ nói. Sau ngày hôm ấy, mặc dù hai cha con tỷ cũng rất muốn tìm đệ để cảm ơn, thế nhưng đệ lại suốt ngày ở trong nhà. Hơn nữa cha ta chưa biết tên đệ, cho nên hai chúng ta không biết kiếm đệ như thế nào.”
“Mấy hôm sau, cha ta nghe được mọi người trong trấn bàn nhau. Lưu lão tiên sinh có nhận một đứa cháu, hình dáng và tuổi tác cũng có tám phần giống đệ, nên chúng ta bàn nhau thử đến nhà và xưởng của Lưu lão xem thử. May mắn là tìm thấy đệ ở nhà.”
Nghe tới Lưu gia gia, Vân Phong không kìm được mà hỏi:
“Lưu gia gia của ta rất giỏi sao ?”
Cho tới bây giờ, hắn không biết gì nhiều về gia gia mình. nɠɵạı trừ một lần gặp mặt đêm khuya, nói vài câu chuyện. Chủ yếu là Lưu gia gia hỏi, hắn trả lời còn đâu là hắn mù tịt. Mãi tới bây giờ là gần 1 tháng, hắn vẫn chưa gặp lại Lưu gia gia một lần nào nữa. Trong lòng hắn cũng có chút buồn bã và nhớ mong.
“Lưu gia gia là đệ nhất Chế khí sư của Giao Nguyệt Trấn này. Đệ nói xem có giỏi không ? Hơn nữa nghe người ta đồn rằng Lưu gia gia của đệ từng đi ra từ một thế lực Thanh Đồng cấp đó.”
Ngập ngừng một lúc, thiếu nữ rụt rè nói như sợ làm mất lòng Vân Phong:
“Tuy nhiên . . . ta nghĩ . . . chỉ là tin đồn thôi, nếu gia gia của đệ đi ra từ Thanh Đồng cấp thế lực thì sao lại phải ở lại trấn nhỏ bé này chứ.”
Hoa hoa tỷ rất thẳng thắn, nghĩ gì nói nấy, cho nên Vân Phong cũng không phật lòng. Hắn gật đầu, trầm ngâm nói:
“Tỷ nói cũng đúng.”
Tuy nói vậy, nhưng trong đầu Vân Phong lại đang tính toán về các cấp bậc thế lực trên Huyền Đông lục địa này. Trong đầu óc của một ŧıểυ hài tử dù sao cũng có hư vinh.
“Nếu như Lưu Hàn gia gia mà có xuất thân từ Thanh Đồng cấp thế lực thì uy phong cỡ nào chứ.” Vân Phong thầm nghĩ.
Phải biết rằng các thế lực trên lục địa được chia làm các cấp: Lam Sa - Tông Bì - Bích Thạch - Thanh Đồng – Hắc Thiết – Bạch Ngân – Hoàng Kim ( cái này được phân theo từng loại nguyên liệu ở trong đất + màu sắc ấy mọi người: cát – đất – đá – đồng – sắt – bạc – vàng ). Một thế lực Thanh Đồng cấp đã thuộc loại cấp bậc trung thượng rồi. Nghe nói Bách Dạ vương triều cũng là một thế lực Thanh Đồng cấp. Mà tứ đại gia tộc trong cái trấn này cũng chỉ là loại thế lực bất nhập lưu mà thôi.
“Ặc, nếu như vậy, tương đương với Lưu gia gia là một khách khanh của Vương triều sao. Vậy thì không phải, không phải rồi.” – Vân Phong lắc lắc đầu, loại bỏ ý nghĩ vừa nhen nhóm.
Hắn đang định chuyển chủ đề để nói chuyện với Hoa Hoa tỷ thì bỗng nhiên, một giọng nói tràn đầy “tình thương mến thương” vang lên bên trái khiến Vân Phong giật mình vì sởn da gà.
“Hóa ra Hoa Hoa muội ở đây. Muội làm vi huynh đi tìm thật khổ a.”
Không cần quay mặt, Vân Phong cũng đoán được là ai. Trong cả Giao Nguyệt Trấn chỉ có vài người Vân Phong biết mặt. Mà người vừa có ý với Hoa Hoa tỷ, lại là người hắn quen biết thì chỉ có thể là Đỗ tam công tử - Đỗ Thái.
Vân Phong lẳng lặng quay mặt lại, đối diện với Đỗ Thái khiến hắn giật mình thốt lên:
“Là ngươi?”
Đỗ Thái theo dõi Hoa Hoa từ lâu, vốn biết nàng thường thích ra rừng trúc này ngắm cảnh. Nhưng ngặt nỗi mỗi lần nàng đi đều có cha mình là Trung Văn đi theo. Lần này, hắn nhận được mật báo, Hoa Hoa tới đây mà Trung Văn cũng vào rừng săn bắt, hái thuốc nên hắn tưởng nàng hôm nay đến đây một mình, lẳng lặng đi theo. Đâu ngờ, cái tên ranh con hắn ghét nhất lại có mặt ở đây. Nhìn biểu hiện của hai người có vẻ như không phải tình cờ gặp mặt.