Chuyển nhà chưa đầy nửa ngày, Lộc Nhung đã cảm thấy bản thân phạm phải một sai lầm lớn.
Đầu tiên, cô nhầm tưởng người hàng xóm nhiệt tình giúp mình chuyển đồ là kẻ xấu. Sau khi nhận ra lỗi lầm, cô vội vàng sang xin lỗi nhưng lại trượt chân ngã ngay trước mặt anh ta.
Cô chuẩn bị tinh thần để cảm nhận cú đau khi tiếp đất, nhưng thay vào đó, tay cô lại bám vào một "bức tường" vững chắc.
Bức tường này không hề cứng nhắc hay lạnh lẽo, mà mềm mại, có độ đàn hồi.
Lộc Nhung, trong tư thế nửa quỳ nửa cúi đầu, vô thức trượt tay dọc theo bề mặt "bức tường" ấy, cảm nhận kết cấu kỳ lạ.
"Bức tường" đột ngột phát ra tiếng nói, giọng trầm khàn vang từ trên cao xuống:
"Thích không?"
Thích cái gì cơ? Lộc Nhung ngơ ngác, chưa kịp hiểu thì bàn tay lại theo phản xạ lặp lại động tác cũ—lướt thêm hai lần.
Tần Bắc Phong đứng yên, khoanh tay nhìn cô với ánh mắt vừa thờ ơ vừa thích thú.
"Có vẻ rất thích nhỉ. Vậy làm quà chuyển nhà cho em nhé?"
Lộc Nhung ngẩng đầu, mơ màng như đang bị thôi miên bởi câu nói của anh. Đầu óc cô rối bời, chỉ lắp bắp đáp lại một cách vô thức:
"Thế thì… ngại quá…"
Lời vừa dứt, Lộc Nhung chợt nhận ra điều bất thường. Cô cúi nhìn xuống tay mình, rồi từ từ ngẩng lên đối diện ánh mắt thâm thúy của Tần Bắc Phong. Gương mặt anh bình thản, nhưng nụ cười nơi khóe môi lại khiến cô đỏ bừng cả mặt.
Trong đầu Lộc Nhung chỉ vang lên một câu: "Làm sao để đào một cái hố để chui xuống đây?"