Chờ khi hắn luống cuống tay chân lấy thứ vừa chụp vào đầu xuống, mới phát hiện đây là một kiện áo choà
Đưa trước mũi cố sức ngửi ngửi, còn không ngừng xoa xoa trên mặt, ha ha cười nói: - Uh, thực thơm, đây là tín vật định tình của cô nương sao? Ta nhất định sẽ cất kỹ, chờ cô nương đến… - Ngươi… Ngươi… Tức chết ta rồi!
Tiếng rít không khí của vật thể nào đó phi hành cực nhanh truyền tới, nhanh như điện quang đá lửa, ngay cả cơ hội nhìn Đường Tiểu Đông cũng không có, chỉ có thể ôm đầu theo bản năng, cúi người khom thành một đoàn.
Ba một tiếng vang vọng, cái mông truyền tới lực lượng xung kích vô cùng to lớn, khiến hắn bị té ngã trên mặt sàn.
Mẹ nó, bà già này xuất thủ thực ngoan!
Cái mông truyền tới từng đợt đau đớn như lửa đốt, thời điểm ngã xuống, khẩu súng vẫn đặt trên quần lót bị mất thăng bằng, chọc vào bụng dưới, đau tới mức ngũ quan của hắn đều vặn vẹo.
Trong cơn đau đớn chuyển mắt nhìn vật thể vừa đánh vào mông chính mình, chính là m
t chiếc giày nhỏ thêu phi phượng, rõ ràng là giày nữ nhân, bắt chiếc giày nhỏ kia vào bàn tay.
Kháo, dĩ nhiên cởi một chiếc giày tới đánh mông lão tử. - Nàng… Mưu sát thân phu (chồng)!
Hắn giả bộ tắt thở, nằm úp sấp trên sàn, không còn thấy nhúc nhích.
Dù sao cũng đã vô lại rồi, vậy vô lại thêm một chút cũng có sao! - Ta phi! Ngươi nói lung tung nữa xem, ta không cắt đầu lưỡi của ngươi mới lạ!
Nữ tử thần bí nảy sinh ác độc rồi, trong lúc tức giận cư nhiên lộ ra vài phần sát khí.
Đường Tiểu Đông không khỏi âm thầm kêu khổ, xem ra lần này vui đùa quá lớn, chọc đối phương động sát khí, hiện tại không trâu bắt chó đi cày, chỉ cỏ thể tiếp tục kiên trì chống đỡ. - Y, sẽ không phải là thực sự chết sao?
Một lúc lâu sau mới truyền tới tiếng thốt nhẹ nhàng của nàng, trong giọng nói để lộ vài phần bất an.
Trong lòng Đường Tiểu Đông khẽ động, nàng nhận thức ta?
Suy nghĩ liều mạng vận chuyển, lực lực hồi tưởng lại thanh âm của tất cả các nữ nhân đã từng gặp qua, nhưng không hề quen thuộc.
Trong lòng đột nhiên điên cuồng nhảy dựng lên, chẳng lẽ nàng chính là Phượng Cô Cô theo
Tiếng tay áo phiêu động nhẹ nhàng truyền tới, hắn có thể cảm thụ được tiếng nhảy xuống từ trên nóc phòng của nàng kia, thời điểm tiếp đất chỉ vang lên một tiếng động cực nhỏ, để hắn bội phục cũng có phần xấu hổ, rõ ràng đối phương trốn trên nóc nhà, tự mình nhìn đi nhìn lại n lần, hết lần này tới lần khác đều không nhìn thấy, chỉ có thể nói thuật ẩn thân của đối phương cao minh phi thường. - Uy, đừng giả bộ nữa!
Cảm giác được chân của đối phương đá đá vào mông chính mình, mà bộ phận đá phải lại chính là địa điểm vừa bị chiếc giày nhỏ kia bắn trúng, cơn đau đớn vốn đã có chút giảm xuống lại bị đá đá như vậy, đau tới mức ngũ quan của Đường Tiểu Đông vặn vẹo thành một đoàn, muốn giả bộ cũng không được nữa rồi.
Hắn quay người bắt lấy, tức thì thấy một mảng da thịt mềm mại trắng hồn, khiến hắn không khỏi ngẩn ra. - Oa…
Nàng kia giống như bị kinh hách cực lớn, hét lên một tiếng chói tai, khiến tế bào của hắn bị hù tới n lần, sợ rằng toàn bộ Di Tình Viện đều nghe được.
Lúc này Đường Tiểu Đông mới phát hiện ra trong tay chính mình là một bàn chân trần trắng như tuyết ngọc, trong lúc xấu hổ vội vội vàng vàng buông tay, cười gượng vài tiếng che giấu.
Trong tia sáng mông lung, nhưng vẫn nhìn thấy dung mạo của đối phương.
Khuôn mặt tú lệ, hơi có chút gầy, trên quần áo màu hồng nhạt của nàng có thuê đan phượng triều dương, càng để lộ tư thái đường cong tuyệt mỹ, khí chất siêu trần thoát tục.
Xác thực như lời hắn suy đoán, chính là thục nữ ước chừng tuổi tác tương đương Kha Vân Tiên.
Chỉ là trên khuôn mặt mỹ nữ động lòng người đang tái nhợt, lộ ra vài phần sương lạnh, đôi con mắt xinh đẹp lấp lánh hàn quang, bộ dáng như muốn giết người.
Đường Tiểu Đông cảm giác không ổn, xoay người chạy đi. - Ghê tởm!
Sau đầu truyền tới tiếng gió thổi cấp bách, một cỗ lực lượng cường đại không thể chống cự trùng kích tới, kình khí sắc bén tựa hồ muốn đâm thủng da thịt hắn, dâm vào sau gáy.
Vừa rồi vui đùa quá lớn, chọc nàng động sát khí rồi, nếu như vậy mà toi mạng, thực đúng là quá oan khuất.
Hầu như cùng lúc đó, cửa lớn phòng tắm đột nhiên oanh một tiếng vỡ vụn, một hàn mang chói mắt như thiểm điện bắt xẹt quaĐường Tiểu Đông, đồng thời còn có tiếng thét chói tai sợ hãi của Lôi Mị. - Phượng cô cô kiếm hạ lưu tình!
Đinh một tiếng thanh thúy, Đường Tiểu Đông chỉ cảm thấy phần eo căng thẳng, đã bị Lôi Mị cấp tốc phá cửa nhảy vào nắm giữ, kéo về phía sau. - Phượng cô cô…
Phượng cô cô?
Vừa rồi vui đùa quá lớn, khuôn mặt Đường Tiểu Đông đỏ lên, muốn tìm cái khe chui xuống. - Mị nhi…
Hai gò má của Phượng cô cô đột nhiên ửng hồng, thân hình nổi lên, rắc một tiếng đã đánh vỡ song cửa, biến mất trong đêm tối mịt mờ. - Xảy ra chuyện gì?
Đường Điềm chạy ào tới, ánh mắt rơi vào hai người, a một tiếng hô thấp, khuôn mặt nhỏ ửng hồng.
Lôi Mị ừm một tiếng, nắm lấy bàn tay của Đường Tiểu Đông giống như bị bọ cạp đốt, mạnh mẽ đẩy ra, nhảy sang một bên, hai gò má nóng bừng như lửa, hạ thấp đầu, cằm hầu như sắp đụng vào bộ ngực cao vút rồi. Bạn đang đọc truyện tại