Bộ ngực sữa trắng như tuyết hiện lên những vết ngón tay xanh tím, có lẽ do lúc mình nổi điên dùng sức nắn bóp lưu lại…
Chuyện lúc đó, nghĩ đến rất mập mờ, xấu hổ không thể mở miệng.
Tuy nói nàng là tình địch của mình, thân mật cùng
tướng công mình, nhưng dù sao cũng là hoàng hoa đại khuê nữ chưa lấy chồng, danh dự...
Cũng được! Dù sao bọn họ cũng yêu nhau, lại trong lúc khẩn yếu quan đầu cứu tự mình, bảo vệ danh dự của mình, hơn nữa chính mình lại... - Muội tử, sau này đều là người một nhà, có cái gì mà phải xấu hổ…
Toàn thân Lôi Di Trữ chấn động, có chút không dám tin tưởng hỏi: - Tỷ tỷ, tỷ là nói...
Ngô Mẫn Đình cười nhẹ một tiếng, tay ngọc vuốt cái mũi của nàng một cái: - Ngốc muội tử, sau này chúng ta chính là người một nhà, cũng không thể để cho tỷ tỷ đích thân đẩy ngươi công? Tỷ tỷ hay ghen đó.
Bịch…
Hai nàng ôm trán xoa xoa, thấp giọng cười xấu hổ.
Dù sao Ngô Mẫn Đình là người từng trải, mặc dù trần truồng, nhưng mọi người đều là nữ nhân, cũng không cần xấu hổ.
Nàng nắm lấy hai tay Lôi Di Trữ, ôn nhu nói: - Những năm gần đây, cực khổ cho muội tử.
Yêu nhau mười mấy năm, nhưng không cách nào cùng sống với người mình yêu.
Cuộc sống éo le như vậy, quả thật rất cực khổ. - Đa tạ tỷ tỷ thành toàn.
Lôi Di Trữ lặng lẽ hổn hển thở một một hơi dài, Tiểu Đông nghĩ ra được biện pháp này, mặc dù hơi xấu xa hạ lưu một chút. Nhưng đúng là hốt thuốc đúng bệnh, khó trách có thể làm cho Mị nhi tâm cao khí ngạo chịu gả cho hắn, bản lãnh tán gái thật đúng là lợi hại.
Tâm tình hòa hợp, hai nàng ở trên giường trúc, cùng nhau trò chuyện.
Đám người Đường Tiểu Đông ở ngoài động cảm thấy nóng lòng. Người đi lâu như vậy, sẽ không phải là xảy ra điều gì ngoài ý muốn chứ?
Thật sự khi không nhịn được, hắn chạy đi tìm người, lớn tiếng la lên: - Trữ cô cô, người ở đâu?
Thanh âm lo lắng truyền từ xa đến, nhị nữ ở trong động nhìn nhau, kiều nhan cùng đỏ ửng.
Lôi Di Trữ núp ở cửa động, dùng từng mãnh vải rách che chắn thân thể, đáp lại một tiếng.
Nghe được tiếng bước chân sàn sạt tới gần, nàng vội vàng kêu lên: - Chớ vào tới, chúng ta... Ngươi đi tìm hai bộ quần áo...
Lúc này đi đâu chuẩn bị y phục nữ nhân?
Không có biện pháp, Đường Tiểu Đông không thể làm gì khác hơn là chính mình cởi áo ngoài, còn nói một huynh đệ cũng cởi ra một cái.
Hai nàng mặc áo ngoài rộng rãi, lộ ra vẻ khác lạ, hơn nữa bên trong trống không, gió lạnh ùa vào vô cùng không thoải mái, chỉ là tốt hơn là không mặc gì.
Nhìn lão bà nắm tình nhân tay về nhà, Lan Tinh Lâu kích động được chỉ biết ha hả cười, hiện tại hận không được chạy tới hướng Lôi gia cầu hôn.
Trong lòng hắn không khỏi có chút bội phục Đường Tiểu Đông, tiểu tử này thật i, chuyện đau đầu như vậy cũng giải quyết dễ dàng.
Lại thấy nữ nhi bảo bối liếc mắt đưa tình, trong lòng thở dài, nữ nhi bây giờ đang ở Lan gia, nhưng tâm tư sớm bay đến Đường gia. Vẻ mặt kia chỉ sợ hận không được hiện tại gả đi, có cản cũng không được.
Nữ nhi lớn hướng ngoại a!
Thương nghị được hôn kỳ, Đường Tiểu Đông trở về Trường An, mỗi ngày trừ thượng triều, về nhà đùa giỡn mỹ nữ, kiếm tiền, cuộc sống trôi qua vô cùng thoải mái náo nhiệt.
Một đám lão bà trước sau đều sanh hạ hài tử, người khác đều là nam hài, duy chỉ có Đường Nhu biểu muội sinh nữ nhi (đặt tên là Đường Yên), vốn đang lo lắng tướng công không thương. Trong nhà hết người này tới người khác đều có quá nhiều nam hài, nữ nhi ngược lại được sủng ái, khiến Đường Nhu mừng rỡ mặt mày hớn hở, những lão bà khác đỏ mắt vô cùng. Bạn đang đọc truyện tại