Có vẻ hơi chán, Đường Tiểu Đông thuận miệng hỏi một câu.
Tiểu nữu này bị dọa sợ như vậy mà còn muốn bá vương ngạnh thượng cung sao? Đúng là chẳng thú vị chút nào. - Biết!
Tiểu nữu trả lời.
Đường Tiểu Đông ha hả, biết Hán ngữ là tốt rồi.
Hắn duỗi lưng, ngồi trên ghế thái sư dịu dàng an ủi: - Đừng sợ, không ai làm tổn thương nàng đâu…
Mỹ nữ im lặng, tiếp tục lui vào góc giường vẻ mặt bất an càng rõ.
Không sợ mới là lạ.
Hai tỷ tỷ bị bắt cùng nàng mỗi ngày đều bị mấy đại quan đó khi dễ, chắc chắc mình cũng bị như vậy, làm sao không sợ hãi cho được.
Đường Tiểu Đông xoa mặt.
Con bà nó gấu, tiểu nữu này không tin lời
Hắn không khỏi cười cười tự giễu, đổi lại là người khác thì khẳng định còn lo âu thấp thỏm hơn. - Nàng tên là gì? - Kim Thuận Cơ... - Kim Thuận Cơ? Ừ. Tên rất hay…
Đường Tiểu Đông rất nhẫn nại, hắn muốn nàng quên đi sự sợ hãi trong lòng. - Trong nhà của nàng còn có…
Hắn vốn muốn hỏi trong nhà của nàng còn những ai, nhưng được một nửa thì dừng lại.
Tiểu nữu này bị bắt ở hoàng cung, tự nhiên không biết tình huống trong nhà, lúc này binh hoang mã loạn, nói không chừng…
Tuy nói quân kỷ nghiêm minh, không được tàn sát bá tính, nhưng khi tiến vào trong thành hiểu lầm là việc không thể tránh khỏi, bách tính chết dưới cự thạch và lửa lớn không ít. Nguồn truyện: