Đường Sương vẫn đứng bên cạnh quan chiến thấp giọng nói: - Thời gian không còn nhiều lắm!
Đường Tiểu Đông cắn răng một cái, cố sức nắm tay hai nàng: - Cẩn thận!
Lúc này, thường thường một câu nói, một ánh mắt đơn giản còn hơn nghìn vạn lời nói.
Hai nàng cố sức gật đầu, giơ kiếm xông về phía trước, sáu cận vệ lãnh huyết theo sát, phụ trách bảo vệ an toàn của hai nàng.
Đường Mộc và Lôi Vân Phượng nâng thiết thuẫn theo sau, bên cạnh hai người là mười bốn thiếu niên lãnh huyết địa sát.
Hai mươi bốn địa sát đeo trường kiếm, cầm thiết thuẫn và cự phủ, thiên quân van mã hỗn chiến, trong chiến trận, cự thủ có thể phát huy lực sát thương cực lớn, nhưng tiêu hao chân khícực nhanh.
Đường Sương Lan Đình vượt qua được phạm vi máy bắn đá, mạo hiểm vượt qua chỗ hổng đầy mưa tên, hai nàng lấy trường kiếm gạt kình tiễn bắn tới, Đường Mộc thì giơ thiết thuẫn, thay Lôi Vân Phượng che tên. Bạn đang đọc truyện tại