Thân phận của Lan Đình và Đường Điềm, Lý Đằng Giao khác nhau, chí ít nàng còn là hoàng hoa khuê nữ trên danh nghĩa, chuyện mắc cỡ chết người như vậy truyền ra, thực sự rất khó n
Chỉ là tại phương diện này Đường Điềm và Lý Đằng Giao đã ăn chắc nàng, loại mờ ám đồng tính trong đó khiến nàng khó chống cự, trong chống cự có nghênh đón.
Buối tối tắm rửa trở về phòng, thấy hai cô nàng nằm úp sấp trên giường, vẻ mặt quỷ dị mờ ám, toàn thân nàng lập tức yếu đuối không sức lực, tùy ý để hai người tàn sát bừa bãi, trong bể dụng mê thất, oan gia để nàng muốn chết muốn sống kia lằng lẽ xuất hiện…
Bốn người ngủ giường lớn, bị Đường Sương gặp qua vài lần, khiến nàng xấu hổ đỏ bừng mặt, trong lòng nhảy loạn.
Chỉ là Sương biểu tỷ không nói gì, Đường Tiểu Đông cũng giả ngu, kỳ thực hắn muốn dẫn Sương biểu tỷ gia nhập, chỉ là Đường Điềm, Lý Đằng Giao vừa mới nhìn thấy nàng đã sợ, nào dám dính vào.
Tới sau nửa đêm, hắn từ trong phòng Sương biểu tỷ chuồn ra ngoài, tiến vào trong phòng khép hờ của Phượng cô cô.
Phượng cô cô đã sớm chờ đợi không nhịn được, nhào vào trong lòng hắn, tám vòi bạch tuộc cuốn lấy hắn.
Người đã sớm xuân tình cỏ dại lan tràn, căn bản không cần mở đầu, tiến thẳng chủ đề.
Sau mấy độ triền miên, Lôi Vân Phượng nằm úp sấm trên lồng ngực Đường Tiểu Đông, ngọt ngào nói: - Bốn người các ngươi ngủ chung giường, không biết xấu hổ nha?
Đường Tiểu Đông ha ha cười nhẹ: - Có cái gì xấu hổ? Các nàng cũng chơi rất hăng say, hắc hắc.
Biểu tình kia, không chỉ là hắn thích trò chơi nP này, ngay cả Đường Điềm Lý Đằng Giao Lan Đình cũng làm không biết mệt. Bạn đang đọc truyện tại