Quả thật rất thanh tĩnh rất thơ mộng, quả thực là tiên cảnh nhân gian.
Mọi người bước nhẹ trên bãi cỏ màu xanh kéo dài quan sát tiên cảnh nhân gian này, hiện giờ ai cũng đều vui vẻ thoải mái, toàn bộ phiền não trong cuộc sống đều biến mất hầu như không còn.
Đường Tiểu Đông không kìm lòng được cầm lấy tay của Đường Sương, thở dài: - Đây là thế ngoại đào viên, tiên cảnh nhân gian, có thể cùng với người yêu mến ở đây, tiêu dao khoái hoạt, còn gì phiền não chứ? - Ưm!
Đường Sương ứng thanh một tiếng, cúi đầu, mặt đẹp đỏ ửng, cực kỳ động lòng người.
Cơ thể và đầu óc nàng cảm thấy rung động kỳ diệu, bàn tay nhỏ bé gắt gao nắm lấy đại thủ của tướng công.
Cảm thấy sự khác thường của nàng, Đường Tiểu Đông cười nhẹ một tiếng: - Sương biểu tỷ, ta cũng muốn...
Đường Sương xấu hổ ưm một tiếng, mặt đẹp đỏ bừng, trong lòng cũng cực kỳ ngọt ngào, sâu trong thân cảm giác kia càng thêm mãnh liệt.
Lập gia đình gần một năm, thân mật giữa phu thê rất bình thường, chẳng qua tướng công nói ra trước mặt nàng, vẫn là cảm thấy ngượng ngùng, bất quá dục vọng đột nhiên trào dâng thật sự rất mãnh liệt, so với dĩ vãng tướng công âu yếm còn mãnh liệt hơn.
Thừa lúc tất cả mọi người bị tiên cảnh nhân gian trước mắt mê hoặc, ngón giữa của Đường Tiểu Đông nhẹ nhàng vạch vào lòng bàn tay trắng mịn mềm mại của nàng.
Tuy rằng Đường Sương thẹn thùng đỏ mặt, nhưng trong lòng không thể kháng cự loại hấp dẫn này, cúi đầu không lên tiếng, xem như chấp nhận.
Hai người lặng lẽ đi ra sau núi đá cao ngất hiểm trở, vội vàng ôm hôn.
Lúc này, hai người đều là củi khô lửa bốc, căn bản không cần khởi động, cũng may Đường Sương mặc váy, không cần cởi sạch, rất thuận tiện.