Có quan quân cao giọng quát lên: - Người nào dám náo loạn pháp trường?
Đám người chen chúc vây xem phía trước đột nhiên ào ào quỳ xuống, khiến mọi người đều không rõ vì sao. - Đại nhân, oan uổng quá.
Trong đám người vang lên thanh âm bi thống của một nữ nhân. - Người nào dám lớn tiếng náo loạn pháp trường?
Dân chúng quỳ xuống đất tự động dành ra một lối đi, một nữ tử trẻ tuổi mặc áo tang giơ cao lá đơn kiện, vừa đi vừa hô to: - Đại nhân, oan uổng quá.
Lông mày Đường Tiểu Đông cau chặt, Lý Hưng Chu lạnh nhạt nói: - Dẫn người tới đây.
Nữ tử trẻ tuổi mặc áo tang cầm đơn kiện đi đến dưới đài cao, quỳ trên mặt đất, nức nở nói: - Dân nữ Hứa Nguyệt Ảnh, vốn là tức phụ chưa xuất giá của Mã Thiên Nguyên, hôm nay hôn phu hàm oan bị xử trảm, dân nữ không phục, đến kêu oan. - Nguyệt Ảnh...
Mã Thiên Nguyên quỳ trên hình đài lộ vẻ kinh ngạc, hắn biết Hứa Nguyệt Ảnh có ý với hắn, chẳng qua bản thân là người sắp chết, Hứa Nguyệt Ảnh làm như thế, chẳng phải tự hại khổ mình sao? - Con mẹ nó, muốn chém hải tặc đã có người kêu oan?
Đường Tiểu Đông chửi tục một câu rồi nói: - Trình đơn kiện lên...
Binh lính đưa đơn kiện trình đến trước mặt hắn, hắn vừa tiếp nhận liền đẩy tới trước mặt Lý Hưng Chu, còn bản thân nhàn nhã uống trà.