Hộ viện trông cửa cũng biết thân phận của hắn, bộ dáng rất cu kính.
Dương Quốc Trung dẫn hắn đến trước một sương phòng, sau đó đi lên trước, tủm tỉm cười nói với rèm cửa rủ xuống: - Duẫn nhi tiểu thư, ta phải mất lực chín trâu hai hổ mới mời được đến cho nàng, hắc hắc.
Kháo, gia hỏa này đang chơi trò gì vậy?
Bất quá xem biểu tình trên mặt hắn, quả thực là bộ dáng của đại sắc lang.
Rèm cửa buông xuống, nhìn không rõ người bên trong là ai, Duẫn nhi tiểu thư là ai?
Xuân Phong Như Ý lâu là danh lâu nổi danh nhất ở thành Trường An, Duẫn nhi tiểu thư ở nơi này hẳn là nữ tử phong trần, nhìn vẻ mặt lấy lòng kia của Dương Quốc Trung, có lẽ
là cô nương đại hồng bài của Xuân Phong Như Ý lâu.
Khách làng chơi chính là thích như vậy, kỹ nữ càng tự cao tự đại, bọn hắn lại càng bỏ ra số bạc lớn để cầu có được nụ cười của mỹ nhân.
Thời đại này, các tài tử phong lưu còn cho việc trà trộn vào thanh lâu làm vẻ vang, làm người ta khó hiểu.
Tuy rằng thời này còn chưa có bệnh bệnh AIDS, nhưng bệnh hoa liễu cũng có thể gây mất mạng, không có biện pháp an toàn, hậu quả sẽ như thế nào?
Đường Tiểu Đông không khỏi sợ run cả người.
Rèm cửa chợt vén lên, một nữ tử thò đầu ra nhìn hắn, trong nháy mắt liền rụt về.
Dương Quốc Trung ha ha cười, dương dương tự đắc lôi kéo Đường Tiểu Đông tới tiền viện.
Ta kháo, gia hỏa này mượn ta để lấy lòng mỹ nữ. Bạn đang đọc truyện tại