Biểu tình vừa kinh hỷ vừa ngượng ngùng khiến nàng lộ ra nét phong tình vạn chủng, mê đắm lòng người.
Nàng cầm vật gì đó trên tay, Đường Tiểu Đông liếc mắt qua liền nhận thấy, là một kiện xiêm y màu hồng, tựa như giá y của tân nương tử. Mấy nàng Kha Vân Tiên không phải cũng đang lặng lẽ may giá y sao?
Trong lòng hắn không khỏi cảm thấy vừa đau xót vừa hổ thẹn.
Vốn thân phân Trưởng công chúa đặc thù, hắn không thể quang minh chính đại cho nàng danh phận chính thức, kể cả làm thiếp cũng không được. Hai người chỉ có thể lén lút như tình nhân ngầm mà thôi.
Trong thời cổ đại, một nữ nhân có thể làm đến mức độ này, hơn nữa lại là thân phận công chúa điện hạ, cũng đủ thấy Ngọc Chân đã hy sinh lớn đến thế nào.
Đường Tiểu Đông chậm rãi đi lên phía trước, nhẹ nhàng ôm Ngọc Chân vào lòng, thấp giọng nói: - Ngọc Chân tỷ, xin lỗi…
Trưởng công chúa Ngọc Chân yên lặng tựa vào lòng hắn, gắt gao ôm chặt thắt lưng hắn, cảm thụ lồng ngực ấm áp rộng lớn của hắn, nghe tiếng tim đập cùng hơi thở của hắn.
Kết hôn, là đại sự của mỗi người, cũng là một việc trọng yếu nhất trong đời mỗi nữ tử.
Tự mình may trang phục thật đẹp, sau đó chờ đợi trong khuê phòng, đợi kiệu hoa đến rước… Khung cảnh đó đối với một nữ tử xuất giá mà nói, không chỉ là một loại nghi thức, mà còn là dấu hiệu chứng minh danh phận.
Nữ nhân, tựa hồ cả đời đều chỉ có một lần như vậy, cho nên, ai cũng đều vô cùng lưu ý.
Dù sao, bởi vì thân phận mình quá mức đặc thù, ngay khi nàng lựa chọn như vậy cũng đã biết, nàng không thể có được cái gọi là danh phận. Nhưng nàng sẽ không hối hận! Để có được tình yêu này, nàng dù chết cũng không hối hận.
Chỉ bất quá, nếu nói nàng không có tiếc nuối, không có khát vọng, chính là nói dối.
Kiện giá y âm thầm may vá kia, chính là một loại ký thác nội tâm và khát vọng của nàng.
Đường Tiểu Đông gắt gao ôm lấy thân thể có chút gầy yếu của Trưởng công chúa, trong lòng có ngàn vạn tâm sự.
Không chỉ có Ngọc Chân, ngay cả Hoắc Hàn Yên, Phượng Cô Cô, hắn đều không thể cho các nàng một danh phận chính thức. Các nàng đã vì hắn mà phải chịu hy sinh quá lớn!
Trong lòng đột nhiên khẽ động, Đường Tiểu Đông ôn nhu nói: - Ngọc Chân tỷ, chờ một chút!
Nói xong, hắn vội vã đi ra ngoài, quay sang Đường Mộc phân phó vài câu. Đường Mộc mang theo vẻ mặt nghi hoặc nhanh chóng rời đi.
Thấy biểu tình thần thần bí bí của hắn, Ngọc Chân nhìn hắn tràn đầy nghi hoặc.
Đường Tiểu Đông ôn nhu hỏi: - Giá y đã may xong chưa?
Hai gò má Ngọc Chân thoáng ửng hồng, ngượng ngùng cúi đầu không nói gì.
Đường Tiểu Đông cười ha ha nói: - Đã xem như là lão phu thê, còn xấu hổ như vậy?
Trưởng công chúa Ngọc Chân xấu hổ trợn trắng mắt – Ai là lão phu lão thê với ngươi, hừ, tên xấu xa này!
Đường Tiểu Đông lại cười, ôn nhu nói tiếp: - Ngọc Chân tỷ, ta thật muốn ngắm nàng mặc giá y, nhất định là rất mỹ lệ, rất mê người. - Thực sự?
Trưởng công chúa Ngọc Chân khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, ngượng ngùng vui sướng hỏi, biểu tình thực càng khiến hắn nhịn không được muốn thử một chút.
Đường Tiểu Đông nói nhỏ bên tai nàng vài câu, khiến nàng mắc cỡ hai tay che mặt, vội vã chạy vào nội đường.
Không lâu sau đó, khi Trưởng công chúa Ngọc Chân đi ra, đã thay đổi trang phục mới, toàn thân tản ra mùi hương thơm ngát.
Tuy rằng chỉ là quần áo vải thô nhưng vẫn không thể che giấu được khí chất cao quý ung dung, càng có thêm vài phần ý nhị quyến rũ, thành thục.
Mỹ nữ chính là mỹ nữ, cho dù đã không còn được như xưa, nhưng vẫn là đại mỹ nữ nghiêng nước nghiêng thành. - Nhìn cái gì vậy, chưa từng thấy qua sao?
Trưởng công chúa Ngọc Chân xấu hổ trừng mắt, đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên, tạo thành một tia tiếu ý nhàn nhạt ẩn chứa tâm tình vui sướng khó kìm nén nổi.
Sĩ vi tri dĩ giả tử, nữ vi dĩ duyệt giả dung. (Kẻ sĩ chết vì người tri kỷ! Người con gái làm dáng vì người yêu.)
Biểu tình mê đắm của tiểu oan gia khiến trong lòng nàng như con nai nhảy loạn. Cái loại khoái cảm triền miên từ trong cốt tủy kia nháy mắt hiện lên trong đầu nàng, thân thể tựa hồ cũng có cảm giác tê dại quen thuộc…
Đường Tiểu Đông trơ mặt ra, cười nhẹ: - Nhìn mãi vẫn không đủ a… Hắc hắc…
Những lời nói ngọt ngào của hắn lại khiến trong lòng nàng dấy lên tình cảm ấm áp triền miên.
Oan gia này, thực sự làm người ta muốn ngừng cũng ngừng không được. Vừa thương vừa sợ, có đôi khi còn rất đáng trách, hận không thể hung hăng cắn một ngụm mới có thể giải hết hận ý trong lòng.
Đường Mộc thở hổn hển từ bên ngoài tiến vào, vẻ mặt hài lòng. Đường Tiểu Đông biết hắn đã an bài thỏa đáng, khẽ gật gật đầu, biểu thị đã biết. Bạn đang đọc truyện tại