Vốn hắn phải mang sính lễ tới cửa cầu hôn mới đúng, làm phiền nhạc phụ, nhạc mẫu đường xa tới tận Trường An, quả thực có chút không thể nào chấp nhận nổi. Chỉ là nghe nói Đường đại tiên sinh và Thôi lão phu nhân cũng không thèm chấp nhặt chút chuyện nhỏ này.
Điều đó nói rõ một điểm, bọn họ vô cùng hài lòng về chàng rể hiền tài này.
Trên mặt chúng nữ đều tràn đầy dáng tươi cười vui sướng, ngọt ngào, hạnh phúc cùng trông mong. Còn có, mọi người đều có vẻ trở nên thần thần bí bí, rất hiển nhiên là đều đang lặng lẽ chuẩn bị đồ cưới cho riêng mình.
Tất cả chúng nữ đều bái đường cùng lúc, quy mô đó quả thực trước nay chưa từng có, mà sau này cũng chưa chắc đã có.
Bận rộn nhất phải kể đến Đường Tố Vân. Nàng là người thân duy nhất của Đường Tiểu Đông, cũng là trưởng bối duy nhất. Lễ hỏi và tất tần tật mọi thứ đều phải qua tay nàng, đứng ra trao đổi, đồng thời còn phải chăm sóc tỷ phu.
Bên trong trung tâm ngu nhạc, tất cả mọi người đều rất bận rộn, đều trông ngóng đại hôn lễ quy mô cực lớn này.
Tạm sắp xếp ổn thỏa chuyện làm tân lang, Đường Tiểu Đông lúc này mới rảnh rỗi tiến cung báo danh.
Báo danh hay không báo cũng đều không sao cả. Hắn vốn không có một chức quan chính thức, chỉ quản những chuyện nhỏ, mọi thứ đều phó thác cho phụ tá xử lý. Đã có Lý Lâm Phủ chống lưng, ai dám nói gì về hắn.
Giống như thường lệ mỗi khi tới, hắn dạo qua một vòng trong Nhạc Luật Phường, sau đó nghênh ngang đi gặp Quý phi nương nương.
Nghĩ đến chuyện thiếu chút nữa trở thành nam nhân của đệ nhất mỹ nữ Đại Đường, trong lòng hắn lại không khỏi nghĩ hươu nghĩ vượn.
Tuy rằng còn chưa chính thức công khai, nhưng đã mờ ám đến trình độ này, tin rằng Quý phi nương nương cũng ít nhiều giả bộ ỡm ờ.
Nghĩ đến Đường Huyền Tông lúc tuổi già còn đội một cặp sừng siêu lớn, hắn không khỏi cười hắc hắc không ngừng.
Thị nữ thiếp thân Hỷ Nhi của Quý phi nương nương đứng ở trước cửa cung, thấy Đường Tiểu Đông đi tới, trở nên khẩn trương, có vẻ vô cùng bất an.
Thường ngày đi thẳng vào tẩm cung của Quý phi nương nương cũng không có ai ngăn cản, Đường Tiểu Đông theo thói quen bắt chuyện một chút với Hỷ Nhi: - Hỷ Nhi tỷ tỷ, một tháng không gặp, tỷ càng ngày càng trổ mã đẹp hơn nha. - A… Đường… Đường đại nhân…
Biểu tình cổ quái trên mặt Hỷ Nhi khiến Đường Tiểu Đông ngẩn ra, nhíu mày: - Hỷ Nhi tỷ, tỷ sao vậy?
Hỷ Nhi lo lắng bất an khóc không ra nước mắt, lắp bắp nói: - Đường đại nhân…
Ánh mắt dừng lại trên người hai tên hộ vệ vạm vỡ đứng sừng sững trước cửa điện, Đường Tiểu Đông nghi hoặc nhíu mày hỏi: - Bọn họ là…
Trong hậu cung này, tất cả nam nhân đều không được phép tiến vào. Ngay cả vệ sĩ trong cung cũng chỉ có thể danh giữ ở bên ngoài cửa điện, không dám vượt qua ranh giới.
Có thể đi vào tận cửa cung thế này, cho thấy thân phận của hai người này vô cùng đặc biệt.
Rốt cuộc là thần thánh phương nào, lại có thể ghê gớm như vậy?
Hỷ Nhi thấp giọng nói: - Bọn họ… Là cận vệ của An Tiết độ sứ Lư Châu… - Cái gì?
Sắc mắt Đường Tiểu Đông trở nên tái nhợt, trong đầu ông ông một trận.
Cận vệ của An Lộc Sơn ở bên ngoài cửa hậu cung, bản thân hắn khẳng định đang ở bên trong. Về phần đang làm gì, dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng có thể đoán ra. Hỷ Nhi hẳn là cũng biết, bằng không khi thấy hắn, biểu tình trên mặt cũng không khẩn trương xấu hổ như vậy.
Vốn tưởng rằng đoạt trước một bước, An Lộc Sơn sẽ không có cơ hội tiếp cận Dương quý phi, cũng không chiếm được một phần tin tức của Đường Huyền Tông, cũng sẽ không thể có được chức danh Tiết độ sứ ba trấn, càng không có thực lực tạo phản.
Ai ngờ đi tái ngoại hơn một tháng, An Lộc Sơn thừa cơ mà vào, nẫng tay trên mất Dương quý phi.
Lịch sử, cũng không có bởi vì sự xuất hiện của hắn mà thay đổi, vẫn cứ vận hành theo đúng quỹ tích của nó.
Chuyện không hy vọng xảy ra, rốt cuộc cũng đã xảy ra
Đường Tiểu Đông hít sâu một hơi, cố gắng trấn tĩnh trở lại, nói một tiếng cảm tạ, sau đó xoay người nhanh chóng rời đi.
Nét mặt Hỷ Nhi tái nhợt khóe môi khẽ giật giật, cuối cùng chỉ có thể thở dài một tiếng.
Đường Tiểu Đông cố gắng khiến mình bình tĩnh trở lại.
Sự tình đã xảy ra, vẫn đang vận hành theo quỹ tích lịch sử. Hắn nên làm cái gì bây giờ?
Đối với Dương quý phi, hắn chỉ là mang tâm tính săn lùng cái đẹp, có thể thành công hay không cũng không sao. Nàng tốt với ai là quyền của nàng. Hắn thậm chí đối với An Lộc Sơn cũng không có nửa điểm hận ý.
Có thể quyến rũ Dương quý phi, cho thấy người ta cũng có bản lĩnh thực sự, dám liều mình.
Nói thế nào cũng là đã đặt cược bằng toàn bộ tính mạng của gia tộc mình.
Hiện tại nên làm cái gì bây giờ?
Hắn theo thói quen xoa xoa mặt, trong đầu vẫn vô cùng rối loạn.
Là thay đổi lịch sử, hay là để lịch sử tiếp tục vận hành theo đúng quỹ tích của nó?
Ám sát An Lộc Sơn thực sự có thể thay đổi lịch sử sao? Ai dám cam đoan sau đó sẽ lại có một Hứa Lộc Sơn hay Hoàng Lộc Sơn nào khác?
Quên đi, thuận theo tự nhiên là tốt nhất. Dù sao hắn cũng đã bắt tay chuẩn bị cho tám năm loạn An Sử, phòng hoạn từ khi chưa xảy ra.
Khúc mắc được cởi bỏ, toàn thân ngược lại trở nên rất nhẹ nhàng, thoải mái.
Đi thăm Ngọa Long biệt viện, ra mắt Hoắc Hàn Yên cùng Như Ý, lại cùng Lý Ngạo đàm luận một hồi, hắn lại bắt tay chuẩn bị cho hôn lễ sắp đến gần.
Một ngày này, làm đủ các thông lệ khi tiến cung, đang muốn trở về, đột nhiên một người từ chỗ khuất hiện ra, ngăn trở lối đi của hắn.
Người chặn đường chính là Hỷ Nhi, nàng thấp giọng nói: - Đường đại nhân, Quý phi nương nương cho mời ngài.
Đường Tiểu Đông cười khổ. Mặc dù không muốn gặp lại Dương quý phi, nhưng làm quan trong triều. Hoàng mệnh khó tránh. Bạn đang đọc truyện tại