Đường Tiểu Đông cười ha ha. - Ngọc Chân tỷ tỷ, nàng làm sao vậy, bộ dáng mất hồn mất vía?
Hai gò má của trưởng công chúa ửng hồng, trừng mắt nhìn hắn, sẵng giọng nói. - Đều tại ngươi…
Dương Quý Phi bắt đầu cảm thấy hiếu kỳ đối với hắn, loại chuyện không bằng không chứng này, sao nàng có thể không biết xẩu hổ mà mở miệng?
Lời nói ra đến cửa miệng đành phải nuốt trở lại, hóa thành một tiếng thở dài yếu ớt.
Đường Tiểu Đông nhảy xuống giường, ôm cái thân thể mềm mại không xương kia, cười ha ha nói: - Quý phi nương nương tới nơi này làm gì?
Hắn rất muốn nhìn một cái xem Quý phi nương nương được xưng là đệ nhất mỹ nữ của Đại Đường có dung nhan hoa lệ ra sao, nhưng mà trong cung đình này, hộ vệ rải khắp bốn phía, căn bản là hắn không nhìn thấy gương mặt của Dương quý phi, trong lòng không khỏi có một tia tiếc nuối. - Chẳng qua là đến xem…
Trưởng công chúa uyển chuyển dời câu chuyện sang chuyện khác. - Ngươi không phải ngươi nói có lễ vật cho ta sao? Còn một cái nữa đâu?
Đường Tiểu Đông cười ha ha, ôm nàng giở trò.
Trương công chúa thấy hắn không lên tiếng, chỉ đưa tay sờ soạng mình, dĩ nhiên đã hiểu rõ cái lễ vật thứ hai là cái gì, hai gò má không khỏi ửng hồng, trong lòng rối loạn.
Nếu nói nàng không muốn, thì đó là nói dối.
Nàng đã hiểu được thế nào là cảm giác nam nữ thân mật, thế nào là hương vị của trái cấm, cái khoảnh khắc nam hoan nữ ái, tư vị khắc cốt ghi tâm, thậm chí khiến cho nàng cảm thấy tuổi thanh xuân của mười mấy năm qua hoàn toàn uổng phí.
Bọn họ đều có cuộc sống riêng tư của bản thân mình, công việc bận rộn lại có nhiều điểm phải đề phòng, đó cũng là lý do vì sao mỗi lần gặp mặt đều cực kỳ quý báu, ôm hôn rất vội vàng, làm những hành động vô cùng thân mật của hai người yêu nhau.
Có đôi khi, nàng miên man suy nghĩ nàng cũng tự hiểu được chính mình cũng chẳng có gì khác so với những ả dâm phụ phóng đãng kia. Trong lòng không khỏi hổ thẹn, nhưng mà vừa nhìn thấy hắn thì nàng lại vứt suy nghĩ này lên chín tầng mây, muốn được thân
mật với hắn.
Tóm lại, trên cái giường lớn, hai thân thể trần truồng đang quấn chặtlấy nhau như hai con rắn, tiếng thở dốc và tiếng rên rỉ sung sướng vang lên khắp gian phòng…
Trở lại thành Trường An, Đường Tiểu Đông đi dạo một vòng xung quanh, nhìn cửa hàng chi nhánh của mình, sau đó đi đến Ngọc gia.
Gần đây có quá nhiều việc bận bịu, đã rất lâu rồi không được nhìn thấy Ngọc tiểu mỹ nhân, trong đầu thật là hoài niệm.
Nàng là chuyên gia bớt xén công việc lao công, lau chùi trong phòng. Nhìn biểu tình vừa thẹn lại vừa khẩn trương, cảm giác bất lực không thể chống cự lại, thật đúng là phong tình vạn chủng, cực kỳ thích ý.
Loại tiêu dao khoái hoạt hàng ngày này, thần tiên cũng phải ước ao thèm muốn.
Tính toán đánh rung động tanh tách, chỉ là có đôi khi có đánh cũng không vang.
Một gia nhân trong tướng phủ vội vã tìm đến, nói là tướng gia tìm hắn có việc gấp.
Vào tướng phủ, sau khi chào hỏi, Đường Tiểu Đông chăm chú quan sát nam mặt trắng ở bên cạnh Lý Lâm Phủ.
Lý Lâm Phủ cười ha hả giới thiệu. - Hiền tế à, mau tới ra mắt Cao Lực Sĩ Cao công công đi.
Nam nhi không có jj, thái giám?
Trong trí nhớ của hắn, người đang ở trước mặt hắn chính là tâm phúc của Đường Huyền Tông. Hơn nữa sau khi Lý Hanh lên ngôi thì vẫn được trọng dụng, thật đúng là một con lật đật không thể đổ.
Đường Tiểu Đông ôm quyền thi lễ. - Ra mắt Cao công công.
Khuôn mặt trắng nõn của Cao Lực Sĩ lộ ra nụ cười giống như một tên tiểu nhị ở trong khách điếm, khi nói phát ra thanh âm ôn nhu chói tai, kẻ khác nghe thấy mà rợn cả tóc gáy.