Trên đời rốt cuộc có quỷ hay không, ai cũng không thể nói rõ, tin thì có, không tin thì không.
Cho dù thực sự có quỷ, quỷ này ở ban ngày không thể đi ra, hơn nữa cũng không có bóng.
Không phải quỷ, thì chính là người
Là người thì tốt rồi.
Đường Tiểu Đông âm thầm thở một hơi dài hổn hển.
Chiếc bóng kia và bóng dáng của hắn tựa hồ chồng lên, nói rõ người phía sau ở ngay sau hắn.
Cự ly gần như vậy không phát hiện ra, nói rõ người phía sau là một tuyệt đỉnh cao thủ cực kỳ lợi hại rồi.
Về phần đối phương có ác ý hay không, cái này lại khó nói.
Mặc kệ đối phương có ác ý hay không, lời đại nghịch bất đạo xét nhà diệt tộc nói với Lý Hanh vừa rồi, nhất định bị hắn nghe trộm toàn bộ rồi.
Trong lòng bỗng sinh sát tâm. - Uy, ngươi là người hay quỷ?
Chạy nhanh, xoay người, người nọ phía sau như oan hồn theo sát, đuổi đi không được, lợi hại đến nỗi làm cho trái tim lạnh tanh.
Đuổi không được, Đường Tiểu Đông thành thật đứng thẳng bất động.
Nếu đối phương có ác ý, muốn giết hắn đã sớm động thủ rồi.
Quản hắn có ác ý hay không. Dù sao đi nữa toàn bộ lời nói đủ để xét nhà diệt tộc đều bị hắn nghe trộm được, không giết người diệt khẩu, đầu to sẽ rơi, đầu các lão bà lớn nhỏ đều rơi ầm ầm theo điệu.
Vô độc bất trượng phu.
Người phía sau không lên tiếng, chỉ lẳng lặng đứng ở phía sau hắn, hắn bất động, người nọ cũng không động, làm hắn muốn phát cáu.
Kháo, gia hỏa này sẽ không như lão ngoan đồng Chu Bá Thông dưới ngòi bút Kim đại hiệp đó chứ?
Mười lăm thiếu niên diện mục âm lãnh ba người một tổ, chia làm năm kiếm trận áp tới, trường kiếm sắc bén không gì sánh nổi, dưới ánh nắng mặt trời lóe lên hàn mang lạnh lẽo. - Không chơi nữa.
Một tiếng rống cổ quái, Đường Tiểu Đông chỉ cảm thấy đôi mắt hoa đi, một lão đầu đứng ở trước mặt hắn, phe phẩy tay, vẻ mặt thần tình khẩn trương: - Uy, tiểu huynh đệ, nhanh kêu bọn chúng dừng lại, những gia hỏa này đều là sát thủ lãnh huyết, không chơi nữa.
Ý, lão nhân này không phải là lão khất cái ngày ấy uống rượu cực kỳ lợi hại sao?
Tay to Đường Tiểu Đông khẽ phẩy, mười lăm thiếu niên lãnh huyết tới gần khoảng mười bước có hơn d lại, mười lăm đôi mắt sát khí lạnh lẽ vẫn trừng trừng bao lấy lão khất cái. - Nguyên lai lão nhân gia là tuyệt thế cao thủ thâm tàng bất lộ, vãn bối thất kính rồi.
Đường Tiểu Đông ôm quyền hành lễ, ngón trỏ lại tự động khoát lên trên cò súng, họng súng cố tình hướng về đối phương.
Giết? Hay là không giết?
Lão khất cái cười hắc hắc: - Người thanh niên, cơn tức không nên nhiều như vậy, động một chút đã muốn giết người, hắc hắc.
Đầu Đường Tiểu Đông khẽ động, kiên trì nói: - Không phải ta tức giận, mà là mạng người quan trọng, phải cẩn thận.
Lão khất cái cười hắc hắc: - Lão khất cái ta tưởng ngươi sẽ gây bất lợi đối với thái tử, thiếu chút nữa xuất thủ rồi, hắc hắc.
Với thân thủ siêu tuyệt của hắn, thật muốn đánh lén mà nói, hậu quả thiết tưởng không chịu được.
Đường Tiểu Đông kinh hãi, toàn thân tràn đầy mồ hôi lạnh. - Nguyên lai tiền bối âm thầm bảo hộ thái tử điện hạ...
Lão khất cái gật đầu, lập tức thở dài một tiếng: - Lão khiếu hóa tưởng ngươi gia nhập có thể nhả ra chút lợi ích gì, ai biết ngươi lại chỉ muốn đầu cơ, lại muốn một lần đổ đổ bảy tám năm… - Ý, được rồi, vì sao ngươi biết Lý Lâm Phủ bảy tám năm sau sẽ chết, Dương Quốc Trung kia lại ra sao? Thái tử bảy tám năm sau có thể ngóc đầu? Tiết Độ Sứ phiên vương các nơi thì sao? Sẽ không hưng binh tạo phản?
Vấn đề liên tục cuồng phun ra, giống như tiếng rống giận dữ của súng máy.
Đường Tiểu Đông lộ ra vẻ cười bí hiểm: - Thiên cơ, không thể tiết lộ. - Tiểu huynh đệ, tiết lộ một chút đi…
Lão khất cái vồ đầu bứt tai, bộ dáng như muốn chết vậy.
Đường Tiểu Đông mỉm cười giả tạo lắc đầu. - Tiểu huynh đệ, tiết lộ chút đi, một chút cũng được mà.
Lão khất cái nhảy lên nhảy xuống, biểu tình nét mặt hiếu kỳ đến chết, giống như tửu quỷ không được uống rượu vậy, ngử được mùi rượu lại thèm thêm, cái loại muốn chết này thực sự không cách nào hình dung. - Tiểu huynh đệ, xin thương xót, lão khiếu hóa dập đầu với ngươi mà... Bạn đang đọc truyện tại