Ta tự nhận không phải là chính nhân quân tử gì gì đó, lại càng không phải là thánh hiền không nhận nhang khói của nhân gian, ta chỉ là một người bình thường như bao người, cũng có thất tình lục dục như người khác. Không sai, ta tham tài, thế nhưng ta chỉ lấy một câu, quang minh chính đại!
Một loạt lời nói thốt ra từ trong miệng của Đường Tiểu Đông, thanh âm hơi lớn, mang theo vẻ hờn dỗi và bất mãn rất rõ ràng, hắn không biết vì sao chính mình chú ý cái nhìn của Cửu phu nhân như vậy, cảm giác được chính mình thất thố, thấp giọng nói: - Xin lỗi…
Tựa hồ Cửu phu nhân bị một loạt lời nói của hắn chấn động, khuôn mặt tuyệt mỹ tái nhợt, một lúc sau mới yếu ớt thở dài một tiếng: - Xin lỗi…
Mặt hồ mùa thu tưởng chừng sẽ không có một chút sóng tựa hồ tạo nên một tia rung động, hắn… Dĩ nhiên có thể xem thấu được ý nghĩa trong lòng của ta?
Nghĩ trước kia không phải chính mình vì tham tiền mới ủy thân gả vào tướng phủ, làm tiểu thiếp phòng thứ chín của tướng gia hay sao? Lúc đó chính mình không phải là hạng người tham tiền sao? Còn có tư cách nào trách người khác?
Tuy rằng lời nói của hắn rất thô tục, thế nhưng có thể nói ra lời như vậy, đích xác quang minh chính đại hơn nhiều so với đám tiểu nhân ngụy quân tử, nói rõ tính tình của hắn ngay thẳng, là một quân tử vô tư rộng rãi.
Trái tim của nàng đột nhiên không hiểu vì sao nhảy lên điên cuồng, hắn… Vì sao có thể rõ ràng suy nghĩ của chính mình như vậy?
Trong phòng vắng vẻ, bầu không khí có chút nặng nề áp lực.
Đường Tiểu Đông ngẩng đầu nhìn bầu trời, lúc này thái dương hạ xuống phía tay, đám mây trên cao bị mặt trời chiếu rọi đẹp mỹ lệ vô cùng.
Thời gian không còn sớm nữa rồi, cần phải về,
Hắn cắn răng một cái, từ trong lòng lấy ra chiếc hộp gấm đựng bộ nội y gợi cảm, nhẹ nhàng đặt lên trên chiếc bàn bằng đá.
Mày liễu của Cửu phu nhân nhíu lại, mấy ngày qua, không ít quan viên đều mang theo rất nhiều hậu lễ tới đây, muốn vuốt mông những lễ vật này đơn giản là vàng bạc châu báu, đồ cổ tranh chữ các loại, cuộc nói chuyện vừa rồi để nàng cảm giác Đường Tiểu Đông không giống người bình thường, lại không hề nghĩ rằng hắn vẫn không thể thoát được vòng thế tục.
Trong lòng thở dài một tiếng, nàng vươn tay, muốn nhìn một chút rốt cuộc bên trong hộp gấm là cái gì, nếu như đoán không sai mà nói, bên trong hẳn là các loại châu báu đồ cổ giá trị xa xỉ nào đó.
Nhưng bàn tay ngọc còn chưa chạm tới hộp gấm, bàn tay to của Đường Tiểu Đông đột nhiên đưa ra, đặt trên hộp gấm. Cửu phu nhân hô thấp một tiếng, có chút hoảng hốt rút tay lại. - Ngươi…
Nàng oán trách trừng mắt nhìn Đường Tiểu Đông, thấy biểu tình trên mặt hắn rất nghiêm túc, không khỏi ngẩn ra. Bạn đang đọc truyện tại