- Hiểu Nguyệt, con làm sao vậy? Bị ốm hả? Có cần gọi cha đại phu đến khám không?
Một vị nam nhân trung niên dáng người khôi ngô không biết tự lúc nào đã đứng ở ngay bên cạnh nàng, dọa nàng nhảy dựng cả lên. - Ah… Cha..
Nàng chột dạ không khác gì một tên đạo tặc bị bắt quả táng, không nhìn vào ánh mắt xét hỏi của phụ thân, cúi đấu xuống bối rối nói. - Không... Không cần, Hiểu Nguyệt không có... Không có việc gì.. Chỉ là cảm thấy hơi mệt.. Nghỉ ngơi một chút là khỏe.
Phụ thân của nàng thở dài, quan tâm nói. - Mấy ngày này con quá bận bịu rồi đấy, nghỉ ngơi cho tốt, cha đi trước. - Vâng...
Hà Ngụy thấy nàng vẫn đứng ở trước cửa phòng, cảm thấy khó hiểu nói. - Hiểu Nguyệt, làm sao vậy? Sao còn không vào phòng nghỉ ngơi? Con yên tâm, để cha ra coi tiệm ăn, không có chuyện gì đâu. - Ah... Không phải... Vâng... Nữ nhi vào đây...
Nhìn nữ nhi độc nhất của mình tay chân luống cuống đẩy cửa đi vào, sau đó bình một tiếng đóng cửa phòng lại, Hà Ngụy lắc lắc đầu.
Nữ nhi lớn rồi, đến tuổi phải đi lấy chồng rồi, đáng tiếc nam nhân khiến nó hợp ý ít lại càng thêm ít, không phải là không có, mà là không tìm thấy. Đã có mấy đám đến nhà đánh tiếng, hắn thì vừa ý đấy, nhưng nữ nhi lại không vừa mắt. Bạn đang đọc truyện tại