Đẩy cửa đi vào, thấy Khổ đại sư vẫn như cũ không nói ngồi im, vẫn duy trì tư thế trước kia, tơ máu trong đáy mắt càng nhiều, nét mặt già nua hiện lên vẻ tro tàn.
Nếu không cứu cho hắn tỉnh lại, sợ rằng một đời danh sư thực sự muốn kết thúc.
Đường Tiểu Đông lục tung, tìm ra xếp cung nỏ kia.
Hắn không biết cách này có tác dụng gì hay không, chỉ có thể trước tiên thử một lần, sau đó tính tiếp.
Đi tới bên cạnh bàn, bàn tay to bỗng nhiên đảo qua.
Những linh kiện phức tạp xếp thành đống trên bàn liền leng keng thùng thùng rơi toàn bộ xuống trên mặt đất.
Dường như thứ vô cùng quý giá trong lòng bị người khác thô bạo đánh nát, con mắt đầy tơ máu của Khổ đại sư hiện ra một nét dữ dằn, tràn đầy sát khí.
Sát khí mãnh liệt lạnh lùng như đao bỗng nhiên trùng kích đến khiến Đường Tiểu Đông sợ hết hồn, chỉ là hắn không muốn Khổ đại sư biến thành quỷ đại sư, đành phải kiên trì tiếp tục kế hoạch.
Rầm một tiếng chấn động, chiếc cung nỏ nặng nề ném xuống mặt bàn.
Khổ đại sư đầu tiên là ngẩn ngơ, con mắt đầy tơ máu dọa người đột nhiên sáng ngời, cánh tay khô gầy chìa ra.
Cánh tay Đường Tiểu Đông đặt trên cung nỏ, trầm giọng nói: - Chậm đã!
Khổ đại sư ngẩng đầu, sắc mặt khẩn trương nhìn hắn, nét mặt kia giống như đứa trẻ nhìn thấy kẹo đường hồ lô, người lớn lại không cho phép ăn, ánh mắt vô cùng tội nghiệp.
Đường Tiểu Đông trừng mắt nhìn hắn, phun ra một chữ nói: - Muốn nhìn, có thể, nhưng trước hết phải ăn một chút gì trước!
Khổ đại sư trừng mắt nhìn lại, Đường Tiểu Đông không cam lòng tỏ ra yếu thế trừng mắt trở lại, hai người giống như hai con gà trống hăng máu trừng mắt nhìn nhau chuẩn bị lao vào đấm đá.
Đột nhiên một loạt tiếng bụng sôi ọc ọc ọc liên tiếp truyền đến.
Đường Tiểu Đông muốn cười, cũng không dám cười, chỉ có thể cắn môi, nhưng bụng hắn lại kịch liệt co rúm, các cơ trên mặt co rúm thành một đoàn.
Khổ đại sư đột nhiên xông ra ngoài cửa, rống lớn nói: - Nhanh chóng đưa đồ ăn đến cho ta, ta sắp chết đói rồi!
Ta kháo, một ngày một đêm không ngủ, giọng nói vẫn còn lớn như vậy? Đổi lại là mình, sớm đã bị đói đầu óc choáng váng, bốn chân vô lực rồi.
Một chén thịt hầm nhỏ bị hắn một ngụm uống sạch, nhấm cũng đều chưa nhấm một chút, liền nuốt hết vào trong bụng, để Lôi Mị thấy được trừng lớn con mắt. - Chỉ cho nhìn thời gian một nén hương, sau đó lên giường ngủ, không đồng ý thì không bàn nữa!
Đường Tiểu Đông trừng mắt nhìn khổ đại sư, tiếp tục uy hiếp. - Được được được, tất cả đều nghe ngươi!
Để ăn được kẹo đường hồ lô, bất kỳ một điều kiện gì, đứa trẻ con liền có thể không cần suy nghĩ lập tức đồng ý, chỉ bất quá lúc ăn xong hồ lô đường, hắn có thực hiện lời hứa lúc trước không thì khó nói rồi.
Khổ đại sư đang cầm chiếc cung nỏ kia lật đi lật lại xem xét, Đường Tiểu Đông thấy vậy hết hồn, lo lắng hắn càng làm như vậy, một lát nữa liền thành đống rác.
May sao lắp đặt chiếc cung nỏ này cũng không khó, hẳn là không làm khó được hắn.
Thừa dịp Khổ đại sư say mê với nghề nghiệp nghiên cứu cung nỏ, Đường Tiểu Đông thừa cơ mang toàn bộ số linh kiện súng ống rơi trên mặt đất ra ngoài, ném vào trong một cái giếng sâu.
Phương pháp này hình như rất hiệu nghiệm, cuối cùng Khổ đại sư cũng ăn một chút gì, chúng nữ thấy vậy thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn đang lo lắng hắn lại mê muội giống như lần trước, như vậy thì phiền phức rồi.
MP5 là bảo bối cuối cùng còn lại, Đường Tiểu Đông giấu thật kín, nếu như để Khổ đại sư phát hiện, sợ rằng lại muốn biến thành một đống sắt vụn, càng chết người chính là sẽ lại một lần nữa khiến cho hắn trở nên mê muội, lần này hắn không còn cái gì có thể để cho Khổ đại sư tỉnh lại từ trong ma cảnh nữa rồi.
Đối với thứ vật nào mới lạ lại mê muội đến loại trình độ này, không biết nên đáng mừng hay đáng lo?
Nói chung, một người rất lo lắng đối với hắn.
Lúc này đây, Khổ đại sư thực sự không tiếp tục mê muội, hơn nữa thời gian một nén hương chưa đến sắc mặt hào hứng phấn khởi từ trên lầu đi xuống, loạng choạng để xấp cung nỏ kia, hắc hắc cười quái dị nói: - Tiểu tử, cái này không làm khó được ta, khà khà!
Nhìn hắn một bộ đắc ý dào dạt, Đường Tiểu Đông giơ lên một ngón tay cái: - Đại sư thật lợi hại!
Cung nỏ vốn là vật do cổ nhân sáng tạo ra, hiện đại chỉ bất quá tạo nên từ cơ sở trước kia hơn nữa thay đổi một chút công năng mà thôi, giống như bác học như Khổ đại sư, nhân vật cấp đại sư tinh thông cơ quan thiên văn địa lý, vốn chính là một bữa ăn sáng.
Bất quá đối với cái máy móc nhắm vào không khí kia, Khổ đại sư vẫn không rõ ràng, vẻ mặt biểu tình vô cùng hiếu kỳ hỏi: - Cái thứ này dùng để làm gì vậy? - Nhắm vào mục tiêu…
Còn chưa thử qua thứ này, Đường Tiểu Đông đoán rằng nguyên lý của nó có lẽ là giống như súng ngắm theo kiểu ba điểm. Bạn đang đọc truyện tại