Lão giả lắc đầu, vuốt vuốt chòm râu, không nói gì. Con mắt sáng ngời hữu thần, một mực nhìn hắn.
Người đó không phải là hung thủ?
Đường Tiểu Đông có chút âm tình bất định, quay đầu nhìn về phía Đường Sương.
Đường Sương nhẹ nhàng gật đầu.
Lúc nàng toàn lực đuổi tới, chỉ thấy vài cỗ thi thể trên mặt đất, lão gia đang ngồi xổm bên cạnh thi thể, lật xem cái gì đó.
Nếu như là hung thủ, thời điểm người phe nàng kêu lên cảnh báo thì đã trốn đi, hơn nữa lúc lão gặp nàng, khuôn mặt không có nửa điểm kinh hoàng, chỉ dẫn theo Lý Ngạo đã bị chế trụ kinh mạch đi tới nơi này.
Nàng muốn động thủ cứu người, lại cảm nhận được khí thế đáng sợ từ trên người lão giả, tựa hồ so với lão quỷ Uy quốc kia còn lợi hại hơn.
Đường Tiểu Đông khom người thi lễ. - Thực xin lỗi, lão tiên sinh có thể thả người của tại hạ ra được không?
Lão giả đá cho Lý Ngạo đang không thể nhúc nhích một cước, lãnh đạm nói.