Hắn quan sát sáu thanh niên đứng cách đó không xa, mặt không chút biểu tình, ánh mắt sắc bén, toàn thân quỷ khí tận trời, đều là loại sát thủ trời sinh khủng bố, nếu như thủ hạ của mình cũng có nhóm người như vậy thì thật tốt.
Hắn đi ở phía trước, Lý Ngạo hơi lui về sau, song song với Thạch Sùng Vũ, sáu thanh niên quỷ khí tận trời thì đi theo ở phía sau.
Thấy cô gia hiếu kỳ quan sát thủ hạ, Lý Ngạo thấp giọng giải thích: - Bọn họ là ba mươi sáu thiên cương mà tại hạ bồi dưỡng huấn luyện.
Đường Tiểu Đông chợt động tâm, ha hả cười nói: - Lý tổng quản lợi hại, hay là cũng thay tại hạ huấn luyện một nhóm thủ hạ lợi hại như vậy? - Cô gia quá khen.
Lý Ngạo đột nhiên hạ thấp giọng nói: - Ngọc tiểu thư là do tại hạ dẫn người đi bắt, Tướng mệnh khó cãi, cô gia chớ nên trách móc.
Đường Tiểu Đông ngẩn ra, dừng bước trừng mắt đối phương.
Lý Ngạo thấp giọng nói: - Cô gia chớ trách, Cửu phu nhân nói, Ngọc tiểu thư không có việc gì, Tướng gia chỉ là trách cứ cô gia và Ngọc tiểu thư quá thân mật, cho nên mới...
Thì ra là chuyện như vậy, tảng đá chẹn ngang họng của Đường Tiểu Đông đã được cất đi.
Cửu phu nhân tức là Hoắc Hàn Yên, lẽ nào Lý Ngạo và Hoắc Hàn Yên có quan hệ gì?
Lý Ngạo ho nhẹ một tiếng: - Tại hạ thay Tướng gia lao lực nhiều năm, đã từng phạm sai lầm, thiếu chút nữa bị chém đầu, may mà Cửu phu nhân thay tại hạ cầu xin, tại hạ vẫn khắc ghi trong tâm khảm.
Trong lòng Đường Tiểu Đông khẽ động, vỗ vai hắn, cười ha hả nói: - Lý huynh, một ngày nào đó sống không nổi nữa, không bằng qua đây giúp ta một tay, ta không thể đảm bảo vinh hoa phú quý gì cho huynh, nhưng mọi người sống vui vẻ, chia ngọt sẻ bùi, có nạn cùng chịu, ha ha.
Lý Ngạo ngẩn ra: - Cô gia không phải nói giỡn chứ?
Đường Tiểu Đông nghiêm mặt nói: - Huynh thấy ta giống nói giỡn sao?
Lý Ngạo cười ha ha: - Được, vạn nhất có một ngày tại hạ thực sự sống không nổi nữa, cô gia cũng không nên ghét bỏ tại hạ.
Đường Tiểu Đông cười nói: - Cái gì cô gia không cô gia, khó nghe quá, mọi người xưng hô nhau là huynh đệ đi, sau này ta gọi huynh là Lý huynh đệ, cái chức tổng quản này cũng miễn - Được, cứ quyết định như vậy!
Khuôn mặt lạnh lùng của Lý Ngạo nở nụ cười nhàn nhạt.
Hai bàn tay to nắm chặt, trong lòng Đường Tiểu Đông mừng rỡ, đào tường thọc gậy bánh xe là chuyện rất bình thường, chỉ là hắn lại không ngờ mình lại đi đào tường nhà nhạc phụ đại nhân, hắc hắc.
Tướng phủ, thư phòng.
Đường Tiểu Đông ngồi ngay ngắn, trước đây nói chuyện với Lý Lâm Phủ, bên cạnh đều có người tiếp khách, lần này thì lại đơn độc đối mặt, bầu không khí có chút nghiêm túc, thậm chí là áp lực. - Hiền tế.
Lý Lâm Phủ buông chén trà, vẻ mặt nở nụ cười chiêu bài trát vàng của lão. - Bá phụ có gì chỉ giáo? Tiểu tế rửa tai lắng nghe.