Nhìn thấy Đường Tiểu Đông, sự kiên cường của nàng đột nhiên hoàn toàn tan vỡ, trở nên yếu đuối, giống như một thiếu nữ yếu đuối, cần một nơi tránh gió an toàn, có thể nương tựa vào đó.
Nhìn nàng chậm rãi ngồi xuống, biết nàng đã khôi phục lại sự trầm tĩnh vốn có, Đường Tiểu Đông cười nhẹ nói: - Như vậy mới là nữ hài ngoan.
Hai gò má đang tái nhợt không chút máu bỗng ửng đỏ, Ngọc Nhược Vân liếc hắn một cái, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, sau đó chậm rãi kể lại ngọn nguồn.
Hơn hai tháng trước, phú thương Thanh Châu là Liễu Phi Dương tìm tới cửa, muốn đặt một lô hàng lớn y phục may sẵn, kỳ hạn là ba tháng, hơn nữa còn trả trước một vạn lượng bạc làm tiền đặt cọc.
Đầu năm nay, buôn bán vải vóc rất tốt, y phục may sẵn thì có chút khó khăn, hơn nữa đang mùa ế ẩm, đối với đơn hàng làm ăn lớn như vậy, tất nhiên Ngọc Nhược Vân rất vui mừng.
Tính sơ một chút, mấy nghìn bộ y phục may sẵn, tính luôn phần tiền cọc một vạn lạng bạc của đối phương, tiền mua vải vóc, gia công cắt may, nàng còn phải bỏ ra từ 1-1,5 vạn lượng, nếu như thành công, Ngọc gia sẽ có thu nhập khoảng sáu bảy nghìn lượng bạc, đang mùa ế ẩm thì cũng coi như là một khoảng thu nh rất lớn.
Ngọc Nhược Vân đương nhiên động tâm, chỉ là muốn trong ba tháng giao hàng đúng hạn, điều này có chút khó khăn, hơn nữa còn có chút nguy cơ nhất định.
Theo quy định làm ăn bình thường, bên đặt hàng đặt cọc một phần ba, bên cung cấp hàng lấy phần tiền đặt cọc này, cộng thêm chút tài sản của mình để sản xuất, giao hàng từng đợt và thanh toán trả dứt, cho dù có nguy cơ thì cũng chỉ là một chút tổn thất không nhiều
lắm.
Kỳ hạn ba tháng giao hàng, thời gian tuy khá gấp, nhưng không phải không thể hoàn thành, sau khi tiếp nhận đơn đặt hàng, nàng phải lập tức bắt đầu dùng một khoảng tiền lớn của mình để mua vải vóc, toàn diện khởi công cắt may, điều này cũng chính là nguy cơ mà nàng lo lắng nhất.
Nếu không có việc gì thì đương nhiên là tốt, kỳ hạn ba tháng tuy rất gấp rút, nhưng vẫn có thể giao hang đúng hạn, chỉ là nếu giữa chừng lỡ như xảy ra vấn đề gì, Ngọc gia phải lỗ vốn đến táng gia bại sản.
Liễu Phi Dương là danh thương ở Thanh Châu, chủ yếu kinh doanh gạo, các mặt hàng khô, uy tín cũng khá, điều này không có vấn đề.
Ngọc Nhược Vân nói rõ lo lắng của mình, cho đến khi đối phương thêm một điều khoản vào hiệp ước là một tháng sau đến nghiệm thu và trả tiền cho lô hàng đầu tiên, nàng mới ký vào hiệp ước.
Tuy Ngọc gia là thế gia thương nhân, nhưng đã xuống dốc nhiều năm, toàn bộ đều nhờ nàng khổ sở chống chọi mới không sụp đổ, mấy năm gần đây có chuyển biến tốt đẹp, nhưng muốn một lúc xuất ra hàng chục nghìn lượng bạc thì cũng rất khó khăn, nàng chỉ có cách vay tiền người khác, điều kiện chính là thế chấp bất động sản của Ngọc gia.
Sau khi vay được tiền, nàng lập tức thu mua rất nhiều vải vóc theo yêu cầu của hiệp ước để khởi công, ngay cả mối làm ăn y phục hợp tác với Đường Tiểu Đông cũng đều lấy ra thế chấp rồi sau đó gia hạn sản xuất.
Một tháng sau, xưởng sản xuất y phục may sẵn của Ngọc gia đã may được một phần ba, chờ đối phương đến nghiệm thu trả tiền, thế nhưng vẫn mãi không thấy bóng dáng Liễu Phi Dương đâu cả.
Cảm thấy có chút không ổn, nàng phái người phi ngựa đi Thanh Châu, tin tức từ bên kia truyền đến là Liễu gia đột nhiên tuyên bố phá sản, tất cả hiệu buôn đã bị người ta thu mua toàn bộ, hơn mười nhân khẩu của Liễu gia dường như bốc hơi khỏi nhân gian, không biết tung tích.
Vụ làm ăn này rõ ràng là một cạm bẫy, mục đích của đối phương chính là vì đánh đ Ngọc gia? Xâm chiếm tài sản của Ngọc gia? Nhưng bất động sản của Ngọc gia chí ít cũng đáng giá năm sáu chục nghìn lượng, cho dù bán nhà cũng có thể trả hết được...
Trong lòng Đường Tiểu Đông khẽ động: - Nàng đưa hiệp ước đặt hàng và hiệp ước mượn tiền cho ta xem.
Kỳ hạn hoàn trả của hiệp ước mượn tiền là ba tháng, lợi tức thuộc loại ưu đãi nhất, giống với các hiệp ước mượn tiền khác, nhìn không thấy vấn đề gì.
Hiệp ước đặt hàng dường như cũng rất bình thường, kỳ hạn giao hàng là ba tháng, vi phạm hiệp ước phạt tiền gấp năm lần.
Đường Tiểu Đông cau mày, cho dù đối phương muốn lật đổ Ngọc gia, chỉ bằng vào tổn thất hơn hai chục nghìn lượng bạc này thì còn không đủ để Ngọc gia táng gia bại sản, hơn nữa đối phương rõ ràng đã trả trước mười nghìn lượng bạc.
Đọc kỹ lại hiệp ước đặt hàng lần nữa, khi thấy điều khoản mà Ngọc Nhược Vân yêu cầu đối phương thêm vào, trong lòng bỗng nhiên giật mình một cái.
Trong điều kiện thêm vào có ghi là một tháng sau, bên đặt hàng đến nghiệm thu và trả tiền lô hàng đầu tiên, nếu như vi ước, bồi thường theo giá.
Dựa theo giá gì để bồi thường? Nếu thật sự phát sinh tranh chấp này thì cần phải tranh chấp vấn đề định giá này, cho dù đánh chết quan tòa thì cũng không giải quyết được, mà thời gian càng kéo dài, đối với Ngọc gia càng bất lợi, đối phương rõ ràng là đang chơi trò chơi chữ đây mà.
Bàn tay Ngọc Nhược Vân vỗ mạnh vào trán, nàng đã đủ cẩn thận rồi, nhưng vẫn bị mắc bẫy. Bạn đang đọc truyện tại