- Vào lần ta bị xử tử đã bị xóa danh quận chúa rồi, lấy ra làm khôi lỗi cùng hạ nhân sai sử thì còn có thể hiểu, con cờ? Vì sao lại nói vậy?
Tần Tiêu cười cười, lại ngồi xuống lần nữa, nhìn qua Lý Tiên Huệ nói ra:
- Từ trước bất kể là tạo phản hay là phản nghịch, đều chú ý danh tiếng, danh chính thì ngôn thuận, mới có thể tìm người hưởng ứng, bằng không không có chính danh sẽ trở thành mũi tên của vạn người. Năm đó Vũ Hoàng vừa lên bảo vị thì Từ Kính Nghiệp đã giương cờ hiệu " giúp đỡ giang sơn Lý Đường " mà khởi binh, hắn không phải kính một bài hịch của Lạc Tân Vương sao, dùng nó kể tội của Vũ Hoàng năm đó.
- Cho đến ngày nay Vũ Hoàng đế vị củng cố, Từ Tiểu Nguyệt muốn làm như phụ thân của mình năm đó dùng hịch văn kể tội, lấy ra làm cớ khởi binh thì quá mức sáo rỗng, chân đứng không vững. Nhưng nếu như ngươi ở trong tay của nàng...
- Ngươi nghĩ lại đi, hiện tại Trương Dịch Chi, Trương Xương Tông được sủng ái mà lộng quyền, khiến cho người người oán trách. Bởi vì duyên cớ của bọn chúng mà làm cho Vũ Hoàng xử tử ngươi và ca ca của ngươi, chính là hai tử tôn ruột thịt của Lý gia, đã làm cho bao nhiêu người giận mà không dám nói. Nếu bọn chúng lại dùng thân phận " nghĩa sĩ trung thần " xuất hiện, công bố Vĩnh Thái quận chúa đã được bọn chúng cứu, dùng cờ xí của " Lý gia Vương thân " mà khởi can qua thì đó là danh chính ngôn thuận, so với hịch văn năm đó của Từ Kính Nghiệp còn tốt hơn nhiều.
Lý Tiên Huệ mở to hai mắt, có chút khó tin nhìn qua Tần Tiêu:
- Chiếu theo ngươi nói như vậy thì chuyện này là như thế. Kỳ thật ta cũng sớm biết như vậy, bọn chúng bỏ bao công sức tiếp cận ta, cứu ta, nhất định là có mưu đồ, nhưng không rõ ràng mục đích chính thức của bọn chúng. Nếu như Phượng tỷ là hậu nhân của Từ Kính Nghiệp thì ra hiểu được chuyện này nghiêm trọng hơn ta nghĩ nhiều. Lúc ấy ta đã chuẩn bị chết rồi, như vậy cũng không khiến Lý gia cùng dân chúng thiên hạ vì một người chết của ta bị oan nghiệt. Lúc này Ngô Thứ Sử đau khổ khuyên bảo nói Giang Nam có một Khâm Sai đại nhân tới, liêm khuyết tài giỏi như thế nào, lại là đệ tử của Địch công!
Lý Tiên Huệ nhìn qua Tần Tiêu cười cười, nói:
- Ngươi biết Địch công trên đời ngày đối với phụ vương ta còn có tử tôn Lý gia ân trọng như núi, ngươi là đệ tử của hắn sinh ra chút tín nhiệm và hy vọng. Vì vậy ta tạm thời bỏ ý niệm này trong đầu, ta muốn nhìn thấy ngươi có tài cán như thế nào.