Trương Húc có chút hổn hển, nhảy dựng lên chỉ vào Tần Tiêu nói:
- Cái gì trung lương hậu tướng, âm thầm đi theo ta quả thật là hành vi của tiểu nhân mà.
Lão tăng khoát khoát tay ý bảo Trương Húc không nên phát tác, sau đó nhìn Tần Tiêu nói:
- Tần đại nhân, xem ra ngươi đêm nay tới đây là vì bần tăng sao?
Tần Tiêu bộ dạng phục tùng cúi đầu:
- Không dối gạt đại sư, vãn sinh lúc trước không biết đại sư ở nơi này, chỉ vì thấy hành vi của Trương huynh quỷ bí cho nên hiếu kỳ đi theo. Nhưng mà hiện tại vãn sinh đúng là cảm thấy hưng thú với đại sư.
Lão tăng cười lên ha hả, tay trái vuốt râu, ngẩng đầu lên nhìn Trương Húc.
- Trương thí chủ, vị Tần đại nhân này la người quen cũ củ thí chủ sao, ngược lại là tâm tốc hành ngữ (Nhanh mồm nhanh miệng) nha.
Trương Húc tức giận nhìn qua Tần Tiêu, hừ lạnh một tiếng, im lặng không nói.
Tần Tiêu khẽ cười cười, lơ đễnh, tiếp tục nói:
- Đại sư, vãn sinh thân là Khâm Sai Giang Nam đạo, tra hình phạt và tù oan sai là chuyện của bản quan. Trước mắt đang điều tra một bản án cũ năm xưa, muốn mời đại sư chỉ điểm một hai.
Sắc mặt lão tăng không đỏi, vẻ mặt cười nhạt nhìn qua Tần Tiêu, nói:
- Bần tăng là người ngoài, xa cách hồng trần đã lâu, gần đất xa trời thì có cái gì có thể chỉ điểm đại nhân. Đại nhân sợ rằng thất vọng rồi.
Tần Tiêu sờ tay vào ngực, xuất ra một tấm gỗ bọc trong lụa, đưa cho lão tăng:
- Không biết đại sư có thể nhận biết vật này?
Lão tăng thò tay tiếp nhận, chậm rãi vạch tầng tơ lụa ra, đột nhiên sắc mặt biến đổi, chòm râu run rẩy nói:
- Ngươi... Ngươi từ chỗ nào có được vật này?
Tần Tiêu thầm nghĩ trong lòng: quả nhiên! Lập tức mỉm cười, nói:
- Huyện Hán Dương thôn Phu Hưng, Quỷ Khốc sơn cốc.
Lão tăng quá sợ hãi, trong tay run lên, tấm gỗ rơi xuống đất, phát ra một tiếng trầm đục, trong miệng lẩm bẩm nói:
- Tội nghiệt... Tội nghiệt... A Di Đà Phật...
Trương Húc thấy sắc mặt lão tăng biến đổi thì giận dữ, vọt tới trước mặt Tần Tiêu đẩy hắn ra ngoài:
- Đi ra ngoài! Ngươi đi ra ngoài cho ta! Bạn đang đọc chuyện tại