Tần Tiêu sai người đi tới sơn thôn và mời các bô lão danh vọng cao của người Thái tới một căn nhà trúc, nhìn bọn họ nói ra:
- Trong thiên hạ đều là vương thổ, mà chúa tể của vùng đất là vương thần. Quan dân chúng ta phải hỗ trợ lẫn nhau, thân nhau như ruột thịt. Từ ngày hôm nay dân tộc Thái sẽ được miễn ba năm thuế má và lao dịch, quan phủ sẽ toàn lực hỗ trợ người dân trồng dâu nuôi tằm, đánh cá và săn bắt chăn nuôi.
Hơi dừng một chút giọng nói Tần Tiêu nặng nề nhìn vào mọi người, nói:
- Ta và Bảo Giáp đều là đồng liêu, là thần tử của Đại Chu. Cho dù chức quan lớn nhỏ cũng đều làm công bộc của dân. Cho tới nay các ngươi có một số việc làm không được tốt lắm, ta sẽ không nói rõ kể tử hôm nay cho dù là người Hán hay là người Thái đều ngang hàng, mọi người ở chung hòa thuận với nhau. Đều là hương thân cùng quê thì có gì mà gây chuyện, hảo hảo sống không phải tốt sao?
Ở trong gian nhà bọn người Bảo Giáp quỳ xuống, dập đầu cầu xin tha thứ.
Tần Tiêu cất cao giọng, nói:
- Bỏ đi, tất cả đứng lên! Bổn quan hôm nay không phải hỏi tội các ngươi!
Hơi dừng một chút, Tần Tiêu tiếp tục nói:
- Biết sai thì có thể thay đổi, thiện lớn lao yên, chuyện trước kia bản quan không so đo với các ngươi. Huyện lệnh Hán Dương ý đồ mưu phản đã đền tội, bổn quan cũng không muốn xử thêm các ngươi làm gì, các ngươi làm quan trong thôn có quan hệ với hắn hay không, có cấu kết hay không thì nội tâm hiểu rõ. Còn có cái gì huyết tế, chuyện này...
Tần Tiêu đề cao âm thanh một chút, cơ hồ là giận dữ hét:
- Về sau tuyệt đối không thể để xảy ra lần nào nữa! Quả thực là vô cùng ngu xuẩn!