Phong Lưu Võ Trạng Nguyên

Chương 55: Cự mãng ăn thịt người

Trước Sau

break

Hổ Vạn Cầu ngẩng đầu không hề nhìn Tần Tiêu, hắn chậm rãi phảng phất không hề tức giận nói:

- Ta đã nói rồi, biết rõ quá nhiều, không có chỗ tốt. Ngươi đi đi. Tuy rằng ngươi võ nghệ cao cường, nhưng ta hiện tại nếu là muốn giết ngươi thì dễ như trở bàn tay. Ngươi tin không?

Trong lòng Tần Tiêu hơi run sợ, hắn biết rõ, người như Hổ Vạn Cầu tuyệt sẽ không thích đùa giỡn.

Vì thế, hắn có chút gật nhẹ đầu:

- Ta tin tưởng.

Nhưng ngay sau đó, Tần Tiêu lập tức nói:

Nhưng ta càng muốn biết, tại đây đến tột cùng phát sinh qua chuyện gì? Hai mươi năm trước án tàn sát thôn này, tiếng kêu thảm thiết của quỷ quái khi mưa dông, còn có những hắc y nhân này, kể cả...

- Kể cả cự mãng ăn thịt người đúng không?

Hổ Vạn Cầu cắt đứt lời nói của Tần Tiêu, hắn chậm rãi lắc đầu:

- Ta không thể không thừa nhận, những lời của Mạc Vân nhi là sự thật. Ngươi thật sự là một kẻ tâm tư kín đáo, lòng hiếu kỳ cũng rất lớn?

- Ngươi đã gặp Mạc Vân?

Trên mặt Tần Tiêu hiện lên vẻ mỉm cười:

- Nàng hiện tại vẫn khỏe chứ?

- Khỏe.

Bờ môi Hổ Vạn Cầu run phun ra một chữ.

Sau đó, Hổ Vạn Cầu đột nhiên quay mặt lại đối diện Tần Tiêu, nghiêm mặt nói:

- Ta lặp lại một lần nữa, lập tức rời đi ngay, tuy rằng ta đối với làm quan không có cảm tình gì nhưng ta cũng không muốn xem ngươi chết ở trước mặt ta. Chuyện nơi đây không phải ngươi có thể quản lý. Lời đã hết!

Dứt lời hắn xoay người đi chỗ khác, đưa lưng về phía Tần Tiêu đứng chắp tay.

Nhìn Hổ Vạn Cầu không muốn nói nhiều, sắc mặt của Tần Tiêu biến hóa, hăn thở dài ra một hơi nói:

- Tiền bối xem ra biết rõ chuyện nơi đây?

Hổ Vạn Cầu bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài một tiếng, nói:

- Vì sao lòng hiếu kỳ của ngươi mạnh như vậy, ngươi biết không, điều này rất dễ dàng hại chết ngươi. Nói thiệt cho ngươi biết, những chuyện tại đây ta đều nhất thanh nhị sở, bất kể là ngươi đã phát hiện mánh khóe gì hay không phát hiện, nhưng mà...

Hổ Vạn Cầu xoay người lại, kiên định mà lạnh lùng nói:

- Ta không nói cho ngươi biết bất cứ chuyện gì. Ngươi cũng mơ tưởng từ chỗ ta đang đứng bước vào trong sơn cốc nửa bước.

Tần Tiêu đang muốn nói cái gì nữa, lại đột nhiên kinh ngạc đến ngây người, chỉ vào sau lưng Hổ Vạn Cầu lớn tiếng nói:

- Hổ tiền bối, sau lưng ngươi!

Hổ Vạn Cầu hừ lạnh một tiếng, hờ hững cười nói:

- Một đầu mãng xà cực lớn phải không?

Một mùi vị tanh tưởi ập tới, trong tiếng loạt xoạt, một cái đầu cự mãng lớn như trâu, trên trán còn có một khối xù xì như mào gà. Nó ngẩng đầu đứng ở bên cạnh Hổ Vạn Cầu phun ra nuốt vào lưỡi rắn liếm mặt Hổ Vạn Cầu.

Tần Tiêu quá sợ hãi, không tự chủ được lui hai bước, cả kinh nói:

- Hổ tiền bối! Nó là...

Hổ Vạn Cầu vươn tay sờ lên miệng rắn tràn đầy dịch nhờn rõ ràng rất cưng chiều:

- Nó tên là Bảo nhi, ta nuôi dưỡng đã hơn ba mươi năm.

Hơn ba mươi năm! Trong lòng của Tần Tiêu không khỏi âm thầm hít một hơi khí lạnh.

Rắn bình thường có thể sống năm bảy năm cũng không tệ rồi, coi như là Đại Mãng, hai mươi năm cũng không sai biệt lắm xem như cực hạn.

Mà con vương mãng to tướng này sống tới ba mươi năm.

Cự mãng hổn hển phun khí, cái đuôi lớn như roi thép không ngừng quật trên mặt đất, phảng phất có chút ít nôn nóng bất an.

break
Trò Chơi Ái Tình
Ngôn tình Sắc, Sủng, Đô Thị
Âm Mưu Từ Lâu
Ngôn tình Sắc, Sủng
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Ngôn tình Sắc, Sủng,Nữ Cường
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc