Lý Tự Nghiệp giận dữ, xông vào phòng lấy đại đao ra tính bổ cho mấy tên nha sai thì Tần Tiêu âm thầm ngăn hắn lại nói:
- Xem tình huống đã rồi nói sau.
Nham Tài Trát kinh hoảng không thôi hắn chạy đến trước mặt nha sai, vẻ mặt sợ hãi quỳ xuống run rẩy nói:
- Quan gia, trong trại chúng ta đang bị bệnh tật, không dám vào hiến sinh huyết tế, kính xin quan gia giơ cao đánh khẽ, bỏ qua cho chúng ta lúc này.
Tần Tiêu chau mày khi nghe đám người nhiều lần nhắc tới lên " sinh huyết tế ", một cái tên như vậy như vậy là vật gì?
Đầu lĩnh nha sai hung hãn giơ chân lên đá Nham Tài Trát ngã xuống đất, giận dữ quát to:
- Ít lý do lý trấu con mẹ nó đi. Lý Chính nói với ta, trại tử các ngươi mấy năm liên tục không giao tô phú, lần sinh huyết tế này toàn bộ do các ngươi tới nộp. Ngươi không giao, lão tử sẽ vào nhà bắt người.
Dứt lời, hắn lời vung tay lên, nha sai sau lưng liền vọt vào bên trong. Nham Tài Trát bị đá một cước thiếu chút nữa ngất đi, nhưng giờ phút này lại đột nhiên từ trên mặt đất ôm lấy chân nha sa:
- Quan gia, đừng mà. Trại tử của chúng ta gần đây đích thật là có bệnh, đã chết mười mấy người rồi!
Tần Tiêu nhịn không nổi nữa, hắn siết chặt hai đấm chuẩn bị xông lên. Lý Tự Nghiệp vung đao lên nói:
- Đại nhân, đám khỉ con này cứ giao cho ta là được.
Nha sai giận dữ, "keng" một tiếng rút đao ra khỏi vỏ chém xuống Nham Tài Trát.
Mắt nhìn Nham Tài Trát sẽ bị phân thây hai đoạn thì đột nhiên ở đằng sau truyền tới một tiếng rống to, sau đó một đạo bạch quang thoáng hiện, nha sai cảm giác hổ khẩu run lên, còn chưa kịp phản ứng thì chuôi đao trong tay rơi xuống đất kêu "ông ông". Tập trung nhìn xuống thì không ngờ nó chỉ còn lại một nửa.
Một đám nha sai sau lưng đồng thời phát ra một hồi kinh hô, đầu lĩnh cảm giác trước mắt tối sầm, một tên quái vật khổng lồ phảng phất từ trên trời giáng xuống, một tay nắm lấy trường đao, tay kia nắm lấy cổ hắn quăng mạnh xuống đất.
Nha sai đầu lĩnh kêu "Ai ôi!" hai tiếng, hắn bị nện mạnh xuống mặt đất, đột nhiên nhổ một bãi nước miếng xen lẫn răng và máu tươi, mắt hắn trợn trắng như cá chết rồi ngất ngay tại chỗ.
Lý Tự Nghiệp cắm thanh đao chỉ còn một nửa xuống đất, hai mắt như phóng hỏa hét lớn:
- Con mẹ nó, đám cẩu tặc chúng bay ỷ vào chỗ dựa quan phủ chỉ biết là khi dễ bình dân. Gia gia hôm nay cũng cho các ngươi cũng biết một chút về tư vị bị người ta khi dễ.
Bảy tám nha sai còn lại sớm đã bị sợ tới hai chân run rẩy, không cầm nổi đao. Có một người nhát gan thậm chí còn tiểu trong quần, kinh hoảng hô:
- Má...Má ơi! Gặp quỷ rồi! Quái vật ah!!
Lý Tự Nghiệp rống một tiếng, đột nhiên phóng tới mấy nha sai. Trong đó có mấy cái người can đảm, còn vung lên đao bổ tới Lý Tự Nghiệp, thân thể khổng lồ của Lý Tự Nghiệp lúc này lại tuyệt không chậm chạp. Tay không tấc sắt bắt lấy đao ảnh, thủ chưởng vung ra, hai chân bình trụ, thiết quyền đánh cho đám nha sai ngổn ngang lộn xộn ngã trái ngã phải, té trên mặt đất không ngừng kêu khổ, tiếng kêu thảm thiết ngút trời.