Xế chiều hôm nay, Phạm Thức Đức một mực trầm mặc không nói đột nhiên lên tiếng:
- Đại nhân, chuyện tình của huyện Hà Nam...cứ để mặc kệ như thế sao?
Tần Tiêu tiếp tục nhắm lấy đôi mắt dưỡng thần:
- Vậy Phạm tiên sinh cho rằng, còn phải làm như thế nào?
Phạm Thức Đức nhất thời nghẹn lời không nói nổi điều gì. Một hồi lâu sau hắn mới mở miệng nói:
- Đại nhân, ngài đừng trách ty chức nhiều chuyện. Ty chức... Cũng là suy nghĩ vì đại nhân. Án tụng dân sự như thế thực sự không phải là trực thuộc phạm vi của Ngự Sử. Nếu như không nên quản thì sẽ có người bao biện làm thay, nghiêm khắc lại nói tiếp cũng là có thể trị tội. Coi như là quan viên phía dưới không dám báo cáo, nhưng trong lòng luôn không phục. Vì thế... Đại nhân sau này vẫn không nên quản thì tốt hơn.
- Ừ...Ta đã biết.
Tần Tiêu phảng phất muốn ngủ rồi, trong thanh âm lộ ra một cỗ mệt mỏi:
- Cảm ơn Phạm tiên sinh. Ừh, hiện tại đi tới chỗ nào rồi?
- Cách huyện nha đã bảy dặm rồi, phía trước có cái dịch trạm Hà Nam, chúng ta đi vào ăn một chút gì rồi ngủ lại nhé? Suốt đêm chạy đi dễ mệt.
- Đi!
Xuống xe ngựa, Tần Tiêu lại đi đến bên cạnh càng xe cởi xuống bọc đồ trên dó, quay đầu nhìn Phạm Thức Đức ở một bên ngẩn người nói:
- Phạm tiên sinh dẫn mọi người, ta xuống ở đây.
Phạm Thức Đức kinh ngạc nói:
- Đại nhân, ngài...
Tần Tiêu ngậm miệng không nói, quay đầu ngựa lại, quát khẽ một tiếng "Giá!" chạy ngược lại. Mới chạy không ra vài bước, bên cạnh một trận gió lên, thẳng lướt đến sau lưng Tần Tiêu. Thân ngựa trầm xuống, lưng của Tần Tiêu bị hai cánh tay ôm chặt, bên tai truyền đến nói nhỏ:
- Ta biết ngay, huynh sẽ không mặc kệ chuyện này. Chuyện tình của Huyện Hà Nam khẳng định không có đơn giản như vậy.
Tần Tiêu cười:
- Bản thân ta đã quên mất, thì ra Tiên nhi cũng biết võ công mà. Chiêu thức khinh thân này có thể so sánh với Mặc Y a.
- So với nàng, ta còn kém xa. Bất quá, tốt xấu sẽ không trở thành vướng víu của huynh.
Lý Tiên Huệ ôm thật chặt Tần Tiêu, hai tay ôm chặt trước ngực hắn:
- Lúc này đây, huynh sẽ không cự tuyệt ta đi cùng huynh chứ?
- Được a, nam nữ phối hợp, công tác không phiền lụy mà! Hai chân Tần Tiêu kẹp lấy bụng ngựa, quát to:"Giá!"
Vó ngựa tung bay, chạy tới huyện nha Hà Nam.
Tử Địch trơ mắt nhìn Lý Tiên Huệ nhảy lên lưng ngựa của Tần Tiêu, trừng mắt một hồi mới chạy tới trước xe ngựa, tháo một con ra xoay người nhảy lên, nàng oán hận nói.
- Hừ! Không chờ ta hả? Ta tự mình đi! Giá!!!
Lần này Tự Nghiệp cũng gấp, gỡ một con ngựa ra khỏi càng xe quát với Thiết Nô:
- Ngươi đừng đi, ở lại bảo vệ Phạm Thức Đức. Đại nhân làm việc, có thể nào thiếu đi ta!
Dứt lời dây cương rung lên, hắn vội vàng đuổi theo Tần Tiêu cùng Tử Địch.
Tường vây bên ngoài Huyện nha cao lớn, Tần Tiêu dẫn Lý Tiên Huệ cùng Tử Địch, nhảy qua dán vào góc tường đi về phía sau. Trùng hợp chứng kiến mấy nha dịch áp giải Tô Tiểu Liên cùng Trần Quả đi vào một gian phòng ốc, sau đó nghe được thanh âm của Cát Hiển Nghiệp bên trong:
- Các ngươi đều lui ra ngoài, không cần hầu hạ.
Bọn nha dịch đi ra khỏi cửa phòng, rời đi rất xa.
Tần Tiêu thấp giọng nói:
- Xem đi, quả nhiên có kịch hay để xem, một chuyến hồi mã thương đúng là rất tuyệt.
Hai người bay lên mái nhà, nhẹ tay lấy một miếng ngói nhìn vào bên trong.
Trong phòng Cát Hiển Nghiệp vênh váo tự đắc ngồi ngay ngắn ở trên cao, Mã Tam bên cạnh đứng hầu. Trần Quả cùng Tô Tiểu Liên đều bị cột tay, đứng chung với nhau, đôi mắt mang theo hận ý trừng lên nhìn Cát Hiển Nghiệp cùng Mã Tam.
Cát Hiển Nghiệp làm bộ dạng cởi mở, cười ha ha nói:
- Trần Quả huynh đệ, hiện tại không có người ngoài, chúng ta cũng không cần tức giận như vậy. Đến đây, ta thay các ngươi tháo nó ra cho đỡ vướng để chúng ta dễ nói chuyện nhé?
Trần Quả phẫn nộ gắt một cái:
- Phi! Tiểu nhân!
Cát Hiển Nghiệp cả kinh lui về sau một bước, suýt nữa bị nước miếng của Trần Quả phun trúng, hắn không khỏi tức giận nói:
- Trần Quả, ngươi đừng không biết nặng nhẹ! Ta là niệm tình ngày xưa mới một mực chiếu cố ngươi. Bằng không dùng phẩm tính như ngươi vậy còn xứng làm người hầu trong quan phủ sao? Còn có Tô Tiểu Liên, nếu ta không có lưu tình, nàng há có thể chỉ chịu 30 trượng. Chỉ cần đánh bảy tám côn cũng bị tàn tật rồi. Ta khuyên các ngươi hảo hảo theo ta hợp tác, đừng có những hành động ngu ngốc!
Lúc này Mã Tam cũng tươi cười đầy mặt nói với Trần Quả:
- Đúng vậy a, Trần huynh đệ! Cát đại nhân nói rất có đạo lý. Cũng khó được Cát đại nhân tình cảm như thế, các ngươi phải biết có ơn tất báo mới đúng.
- Có ơn tất báo? Ta ôm con mẹ mày!