Tần Tiêu hưng phấn nói:
- Quang Viễn đại ca, là ta ah! Tần đại lang, huynh không nhớ rõ sao?
Người tới cẩn thận đánh giá cao thấp Tần Tiêu một hồi rồi kinh hỉ hô:
- Đúng, đúng ngươi! Đại lang, thật là ngươi!
Người tới chính là con trai trưởng của Địch Nhân Kiệt - Địch Quang Viễn.
Tần Tiêu bắt lấy tay của Địch Quang Viễn kích động nói:
- Quang Viễn đại ca, gần mười năm không gặp, huynh vẫn khỏe chứ?
- Tốt, tốt!
Địch Quang Viễn cũng kích động không thôi, vỗ nhẹ tay của Tần Tiêu:
- Đại lang, ta nghe nói ngươi đạt được danh hiệu thiên hạ Võ Trạng Nguyên, còn tới Giang Nam làm khâm sai mà, sao lại tới nơi này.
Tần Tiêu vui mừng nói:
- Vốn muốn đến thần đô nộp chỉ, không ngờ hoàng đế bệ hạ đã Trường An. Vì vậy cố ý đến đây tế bái lão nhân gia, nói ra thật xấu hổ, ân sư qua đời gần ba năm rồi, ta lại vẫn không thể đến đây. Quang Viễn đại ca, ngài... Một mực ở tại thần đô sao?
- Ừ. Đến rồi là tốt rồi, tốt! Ta một mực ở lại thần đô thủ mộ cho tiên phụ.
Địch Quang Viễn là người đàn ông trung hậu, lúc này thấy Tần Tiêu chỉ lo kích động rồi, nhất thời cũng tìm không ra từ gì:
- Đại lang, về nhà rồi nói, vừa vặn có di thư tiên phụ muốn giao cho ngươi! Ba năm rồi, ta rốt cục đợi đến lúc ngươi tới.
Nhà của Địch Quang Viễn cách chùa Bạch Mã rất gần. Ra tự hướng bắc đi không đến thời gian uống cạn chén trà đã có một gian nhà gỗ nhỏ độc lập, xem ra là Địch Quang Viễn kiến tạo kiến tạo thủ mộ cho tiên phụ mình. Bài trí trong phòng cũng cực kỳ đơn giản, vẻn vẹn có một chút đồ vật sinh hoạt hằng ngày.
Ở bên trong số ba con trai của Địch Nhân Kiệt, chỉ có con trai trưởng Địch Quang Viễn không có xuất sĩ làm quan, vì vậy trách nhiệm thủ mộ ba năm giữ đạo hiếu tự nhiên là rơi vào đầu hắn.
Mọi người vào phòng, Địch Quang Viễn áy náy cười:
- Thật sự là thật có lỗi, trong phòng này không có chăm chú dọn dẹp, cũng rất bần hàn, ngay cả nơi ngồi cũng không có. Mọi người không chê bẩn thì ngồi lên giường đi.
Tần Tiêu cười:
- Không sao. Quang Viễn đại ca, huynh nói đi ân sư có di chúc cho ta, ở nơi nào?
- À! Ở chỗ này!
Địch Quang Viễn mở ra y trù, xuất ra một bọc nhỏ cho Tần Tiêu:
- Có một số thứ lưu lại đây, tự ngươi coi đi.
Mở ra mở cái bao ra, bên trong là một bộ cung nỏ bằng trúc và một phong thư.
Cung nỏ này không phải mười năm trước ân sư ly khai Bành Trạch mình đưa cho ngài làm kỷ niệm sao? Tần Tiêu nhìn vật nhớ người, hồi tưởng lại năm đó từng chút một, trong nội tâm lại có một ít kích động: Không nghĩ tới, sự tình cách nhiều năm, ân sư trước khi lâm chung, cũng không còn ném đi món đồ thô sơ này...
Mở thư ra, Tần Tiêu bắt đầu đọc thầm:
- Tiêu nhi hiền khế (cách gọi tôn trọng với con cháu của bạn bè, thường dùng trong sách vở):
- Vi sư sắp lâm chung thần trí không còn minh mẫn, chỉ biết nói rằng:
- Vi sư biết con văn võ toàn tài, cuối cùng không phải vật trong ao nên đã tiến cử con trước mặt hoàng đế bệ hạ. Ngày khác con gặp phong vân mở ra lý tưởng hào hùng thì trong lòng đừng quên lòng một chữ "Lý".
- Lời đã hết, hiền khế tự hành châm chước, trân trọng, trân trọng!
Mấy lời rải rác làm cho Tần Tiêu lặp đi lặp lại nhìn mấy lần.
Nhìn chữ viết quen thuộc của Địch Nhân Kiệt, Tần Tiêu rốt cục cố nén nước mắt chảy ròng trước mặt mọi người.
Đáng ngưỡng mộ nhất chính là nước mắt của đàn ông...
Trong lòng đừng quên lòng một chữ "Lý".
Trong lòng Tần Tiêu đọc lại mấy lần rồi lẩm bẩm nói:
- Ân sư yên tâm, đệ tử, nhớ kỹ.
Ly khai chùa Bạch Mã đã giữa buổi trưa, một đoàn người Tần Tiêu không có ngồi lên xe ngựa mà chậm rãi đi bộ ven đường thưởng thức cảnh trí vùng ngoại ô thần đô, thuận đường xem có thể tìm được một cái khách điếm giải quyết vấn đề cơm trưa hay không?
Tần Tiêu vốn cố tình mời Địch Quang Viễn tới Giang Nam Sở Tiên Sơn Trang coi như là đối với hậu nhân của ân sư tận một chút tâm ý. Về sau cẩn thận suy tư, lại bỏ đi cái chủ ý này. Một phần là vì thời gian hắn thủ mộ cho Địch Nhân Kiệt chưa hết, thứ hai tuy rằng theo như lời nói Lý Trọng Tuấn nói thì thôn trang này "Sớm muộn " là của mình, nhưng nói như thế nào sao tạm thời còn không phải. Vạn nhất sự tình không theo ý nghĩ thì đến lúc đó làm hại Địch Quang Viễn phải chuyển ra ngoài sao, đúng là lấy đá đập chân. Loại chuyện tình mất mặt này vẫn nên ít làm thì tốt hơn. Sau này nếu có cơ hội thì mời Địch Quang Viễn đến bên cạnh đi. Người như hắn đặc biệt thích hợp làm một quản gia, vừa già vừa trung hậu.
Mọi người vừa đi vừa trò chuyện, thời gian dần trôi qua cũng sắp tới đô thành. Lúc này người đi đường bên cạnh nghị luận nhao nhao nói:
- Ai nha, thật đáng thương! Trong vòng một đêm, một tràng trạch tử (nhà) bị đốt thành bãi đất trống.
- Chưa hết đâu, nghe nói lão ấu cả nhà rõ ràng đều bị chết cháy nữa nha!
- Người của quan nha đến kiểm tra thực hư rồi, nói là phòng bếp nấu nước không cẩn thận củi lửa... Ai nha, thật sự là thiên tai nói không rõ.
Tần Tiêu khều một người đi đường hỏi:
- Vị đại ca này, vừa rồi các ngươi trò chuyện cái gì vậy? Nhà ai cháy sao?
Người qua đường thấy đây là một công tử văn nhã, lập tức đáp:
- Vị công tử này chắc là vừa đến Thần Đô a, loại tin tức này cũng không biết? Ngày hôm qua ngoài Đông thành huyện Hà Nam, nhà của Thổ Tào Đại Nhân Dương đại nhân xảy ra hỏa hoạn, người trong nhà đều bị chết cháy. Thật sự là đáng thương!
Một người bên cạnh chen lời nói:
- Đúng vậy a! Người của Quan gia kiểm tra thực hư rồi. Thật sự là vô cùng thê thảm ah!
Tần Tiêu nói:
- Xin hỏi Hà Nam huyện Thổ Tào Đại Nhân cách nơi này có xa lắm không?
- Từ chỗ này đi về hướng bắc khoảng ba bốn dặm là tới rồi.
Tần Tiêu đã cám ơn hai người qua đường rồi quay sang hỏi đám người Lý Tiên Huệ:
- Nghe kể thấy thật đáng thương, đã là đồng liêu thì không ngại tiến đến thăm hỏi một chút, mọi người nếu là mệt mỏi thì ở khách điếm ở phía trước chờ ta.
- Không có mệt đâu, nhanh đi thôi. Bạn đang đọc chuyện tại