Đây là lần đầu tiên ta rời cung đi xa, một sự kiện lần đầu tiên tới Giang Nam cực kỳ có ý nghĩa, ta muốn thoải mái hưởng thụ một phen. Hắc hắc! Ngài ngồi một bên chờ đi.
Tần Tiêu cười ha ha:
- Được rồi, nể mặt đại nhân ta, muội chầm chậm hưởng thụ đi, bổn khâm sai hầu hạ bên cạnh? Hảo hảo hửng thụ tiệc cá nướng Giang Nam của ngươi, chỉ là loại cá nướng này ăn nhiều sẽ bị tiêu chảy đó, đừng trách ta không có nhắc nhở muội.
- Đáng ghét!
Thượng Quan Uyển Nhi nhăn mày một cái rồi trừng mắt lườm Tần Tiêu:
- Ta đang ăn ngon, ngài lại nói mấy thứ buồn nôn này.
- Rất rõ ràng.
Tần Tiêu cười cười tà tà:
- Ta là cố ý đấy! Cái này gọi là trả thù có biết không?
Thượng Quan Uyển Nhi tức giận đứng lên vung cánh tay ngọc muốn đánh Tần Tiêu. Tần Tiêu cười ha hả đứng dậy vây quanh đống lửa chạy trốn, hai người cười toe toét kẻ truy đánh người trốn chạy.
Ở bên trong lều trại vui đùa một hồi, cá nướng bị Thượng Quan Uyển Nhi chuyển động đánh Tần Tiêu không cẩn thận khiến cho rơi xuống đất. Thượng Quan Uyển Nhi đau lòng ngồi xổm xuống chuẩn bị nhặt lên, đã thấy cá dính nhiều bùn đất tro bụi, không khỏi oán trách Tần Tiêu:
- Đều tại ngài, chọc ta đuổi đánh ngài. Hiện tại xong chưa, không có mà ăn! Cá của ta nha!!! Ngài bồi thường cho ta.
Tần Tiêu cười ha ha:
- Được. Ta đền, ta đền. Ngày mai bắt cho muội thêm ba con nữa, toàn bộ nướng cho muội ăn cho tới khi muội bị tiêu chảy mới thôi, được chưa?
- Được thì có được...
Trên mặt Thượng Quan Uyển Nhi đột nhiên nhiều hơn thần sắc cô đơn: