Ngươi trước chọn, còn lại bổn vương lại thay huynh đệ chia sẻ. Thế nào, đề nghị này rất hay đúng không, không rồi nhỉ?
Tần Tiêu hơi ngửa đầu, ồ lên một tiếng làm ra một bộ dạng kinh ngạc:
- Điện hạ, ta như thế nào lại có cảm giác, chúng ta đây là đang phân chia tang vật nhỉ?
Hôm sau, bầu trời lác đác mấy cơn mưa, Tần Tiêu mở cửa sổ ra ngáp dài, hắn vặn hông bẻ cổ. Sau khi đến Giang Nam, không có mấy ngày hắn ngủ yên như hôm qua. Tần Tiêu cảm giác sảng khoái tinh thần, tâm tình cũng cực kỳ tốt.
Miệng rộng còn không có khép lại, Tần Tiêu đảo mắt lại thấy được Thượng Quan Uyển Nhi đứng ở ngoài phòng đang cầm một cây dù cười cười với mình.
Tần Tiêu vội vàng khép lại miệng, cười ha ha:
- Uyển nhi thức dậy thực sớm, tại sao không gõ cửa gọi ta, chờ lâu chưa?
- Cũng không có lâu, vừa mới tới thôi.
Thượng Quan Uyển Nhi nhẹ nhàng chuyển động cán dù trong tay, mỉm cười nói:
- Tần đại nhân mấy ngày liên tiếp khổ cực, Uyển nhi sao dám đánh thức đại nhân. Hơn nữa, Uyển nhi gặp trận mưa này, cảnh trí phàm trần cũng có vài phần thích thú nên đứng ở chỗ này ngắm mưa chốc lát.
Tần Tiêu mở cửa, đón nàng tiến đến:
- Uyển nhi xin chờ một chút. Ta rửa mặt rồi lập tức dẫn cô nương đi hồ chơi. Hôm qua cô nương đi rồi, ta lập tức sai người đi làm một cái thuyền đánh cá nhỏ, ha ha đúng là loại có mui che ở Giang Nam, hai mái chèo đó.
- Hay quá!
Thượng Quan Uyển Nhi vui mừng dị thường:
- Bất quá đại nhân nên ăn một chút gì trước đi, bằng không thì trong chốc lát không có khí lực chèo thuyền đâu, hì hì!
Tần Tiêu xuất ra bàn chải chuẩn vị đánh răng thì lại phát hiện đã không có muối mịn ngâm nước, hắn ra khỏi cửa thì gặp Mặc Y cầm một chậu nước ấm bằng đồng và một số đồ đạc khác tới. Bạn đang xem tại