Rất nhiều thôn dân cầm giỏ đan bằng trúc, bắt đầu một ngày làm việc đầy bận rộn của mình.
Tần Tiêu lưng cõng Lý Tiên Huệ, đi tới bên cạnh một cái sân nhỏ của một nhà kia, thấy trong sân có một lão bà bà đang lựa lá trà, nên đi vào, thả Lý Tiên Huệ xuống, thi lễ rồi nói với bà:
-Lão bà bà, nương tử của ta sinh bệnh, chân lại bị thương, xin hỏi có thể nghỉ ngơi ở chỗ này của bà bà một chút được không?
Lão phụ nhân tuổi khoảng chừng hơn năm mươi tuổi ngẩng đầu lên, trên trán đầy nếp nhăn:
-A… các người là ai vậy? Tại sao toàn thân lại ướt sủng thế kia?
Tần Tiêu ôm quyền thi lễ với bà:
-Hồi lão bà bà, chúng ta chỉ là người qua đường bình thường thôi, lúc ngồi thuyền không cẩn thận nên bị rơi xuống nước, nương tử của ta vừa bị thương lại nhiễm lạnh. Lão bà bà yên tâm, chúng ta sẽ trả tiền ở trọ cho bà.
Lão phụ nhân vội đứng dậy:
-Không cần phải đưa tiền đâu! Ta quanh năm đều ở nhà chẳng đi đâu bao giờ, lão đầu tử nhà ta thì lại không như vậy, ra ngoài bán trà nên thường xuyên không về nhà. Vào đi, vào đi, ta xem cô bé này hình như nhiễm lạnh không nhẹ đâu đó, mặt mũi cũng tím xanh hết cả rôi.
Dứt lời liền ngoắc tay gọi hai người vào trong nhà.
Trong lòng Tần Tiêu vui mừng, cõng Lý Tiên Huệ đi vào trong nhà của lão bà bà. Trong nhà tuy khá đơn giản nhưng lại rất sạch sẽ, ba gian phòng ngủ đơn sơ được thu xếp vô cùng gọn gàng ngăn nắp.
-Đỡ nương tử của ngươi vào đây nằm nghỉ đi này.
Lão phụ nhân dẫn hai người đi vào trong một gian phòng, mở toan hết hai cánh cửa sổ ra, là một gian phòng khách gọn gàng sáng sủa.
Tần Tiêu đỡ Lý Tiên Huệ ngồi lên giường:
-Cám ơn lão bà bà.
Sau đó móc ra số tiền lấy được lúc lục soát trên thuyền nhét vào trong tay lão phụ nhân:
-Xin lão bà bà hãy nhận lấy, thật đúng là làm phiền bà bà rồi.
-A, thằng nhóc ngươi cũng thật là! Ta cũng đã nói rồi còn gì, không cần đưa tiền bạc gì cả đâu. Chúng ta cũng không thiếu thốn gì ít tiền thế này. Lấy lại đi, ta đi nấu chút canh bổ, ngươi tranh thủ thời gian đi mua ít thuốc về cho nương tử nhà ngươi đi, thôn trên có lang trung, cách đây ba căn nhà, hoặc là mời thẳng hắn tới đây cũng được nữa.
Tần Tiêu bái tạ:
-Đa tạ lão bà bà nhiều lắm!
Tần Tiêu cuối cùng cũng thở hắt ra một hơi, đỡ Lý Tiên Huệ nằm lên giường xong, lại thay nàng đắp chăn thật kĩ rồi nói:
-Ta đi một chút sẽ trở lại nàng, ngươi cứ an tâm nghỉ ngơi đi.
Lý Tiên Huệ gật đầu:
-Ừ, ta chờ ngươi.
Tần Tiêu đột nhiên nhớ ra, đây là lần thứ hai nàng nói mấy câu này.
Ý vị trong lời nói, đã không phải loại ỷ lại cùng tín nhiệm giống như lúc trước nữa mà đã biến thành một loại chờ mong rồi.
Tần Tiêu vỗ vỗ bờ vai của nàng:
-Ta sẽ quay lại ngay thôi.
Tần Tiêu chạy tới bên cạnh, mời vị lang trung hơn bốn mươi tuổi kia tới, bắt mạch xem xét vết thương một hồi xong thì đắp một ít thuốc trên chân cho Lý Tiên Huệ, sau đó viết một phương thuốc:
-Theo phương thuốc này lên huyện mua thuốc đi, chỗ dược liệu này chỗ ta không có đủ. Nương tử của ngươi cũng không có gì đáng lo, chỉ là bị nhiễm lạnh hơi nặng, nhưng cũng không được xem nhẹ, bằng không thì sẽ trở thành bệnh nặng đấy.
Tần Tiêu cám ơn lang trung, tảng đá lớn trong lòng rốt cuộc cũng được thả xuống. lão phụ nhân nấu xong một chén canh khưu hàn xong liền múc lên cho Lý Tiên Huệ uống.
Tần Tiêu rất cảm kích, quay sang nói với lão phụ nhân:
-Lão bà bà, vãn sinh thật sự rất cảm kích người! sau này vãn sinh nhất định sẽ hồi báo ơn này.
Lão phụ nhân ngồi xuống một cái ghế, mỉm cười khoát tay:
-Ta nói, tiểu tử ngươi cũng đừng có mà khách khí nữa. người trong thôn bọn ta đều là như thế cả, mặc kệ là ngươi tới nhà nào thì cũng được tiếp đãi như vậy thôi.
Tần Tiêu hỏi:
-Lão bà bà, nơi này gọi là thôn gì ạ?
Lão phụ nhân nói: Truyện được copy tại