Trong nội tâm của Tần Tiêu âm thầm suy nghĩ: hẳn là trong bản kinh thư này giống như đã từng xem trên TV, dấu diếm một tấm bản đồ nào đó, từ đó tìm ra đồ cần tìm chính là nơi che dấu Thủy Nhạc Sách? Hoặc là nói không phải địa đồ mà tàng đầu thơ?
Tàng đầu thơ?
Trong nội tâm của Tần Tiêu giật mình chấn động, nhớ tới một câu kệ ngữ của phật gia trên bia quyển sách đạo gia, "Hoàng Hôn Kệ":
Ngày này trôi qua, mệnh sẽ lâm nguy,
Cá mà thiếu nước sống có gì vui?
Trên một điển tịch của đạo gia viết kệ ngữ phật gia đúng là có chút quái dị. Từ lý giải mặt ngoài thì Hổ Vạn Cầu lúc ấy nhất định là chán nản, mỗi ngày còn sống đều có cảm giác nhạt nhẽo thống khổ, như con cá rời khỏi nước, chỉ ở chờ chết.
Nước?
Thủy Nhạc Sách?
Trong nội tâm Tần Tiêu sáng ngời, âm thành vui mừng như điên: câu đầu tiên có "Này ", câu thứ hai thứ có "Mệnh", câu thứ ba có "Nước" Câu cuối cùng thứ tư có "Vui", nếu đặc liền câu thì chẳng phải là "Dưới nước có Nhạc" sao!
Trách không được Mạc Vân Nhi đã từng nói qua tiêu đề chương của quyển kinh thư này phân loại quái dị, xem ra Hổ Vạn Cầu đã đem lời muốn nói đều giấu ở trong kinh thư.
Suy diễn theo cách này sẽ tìm được lời cần nói trong quyển sách đó.
Chỉ cần hoàn toàn suy nghĩ cẩn thận thì sẽ hiểu tại sao hắn lại đặt tiêu đề loạn như vậy, mỗi khi sắp chữ đều cao thấp không đều! Cũng thuận tiện che dấu ý đồ của mình!
Hổ Vạn Cầu ah Hổ Vạn Cầu, nếu như sự thật là như vậy thì ngươi thật sự công thần giúp Tần Tiêu ta phá đại án ở Giang Nam này rồi.
Tuy chúng ta không phải địch cũng không phải bằng hữu, gặp gỡ vội vàng, cũng từng gạch đá cùng nát, nhưng mà ta cũng phải nói một tiếng cảm tạ trước anh linh của ngươi.
Nghĩ thông suốt những câu nói trong Đạo Đức Kinh này, tinh thần Tần Tiêu đại chấn, hết sức kiềm chế kích động trong nội tâm, cẩn thận tính toán bước hành động kế tiếp.
Đầu tiên phải thuyết phục được Lý Trọng Tuấn lui binh, ít nhất phải giả bộ lui binh, như vậy mới có thể tranh thủ được tín nhiệm của Từ Tiểu Nguyệt, tiếp xúc được cơ mật của Hỏa Phượng hơn nữa.
Tiếp theo mau chóng giải mã những gì ẩn trong Đạo Đức Kinh, cũng phải tìm được Thủy Nhạc Sách cầm vào trong tay, bởi như vậy chính mình chính thức nhéo cổ họng của Hỏa Phượng. Tất cả bọn quan lại cao cấp ở Giang Nam đang bạo lộ ở trước mặt của mình. Chuyện này chính là điểm mấu chốt của vấn đề, đồng thời xử lý tốt Thủy Nhạc Sách, còn phải mưu sâu tính kỹ. Tuân Lệ Lệ cùng Từ Tiểu Nguyệt hai nữ nhân này rất khó đối phó, phải bằng vào Thủy Nhạc Sách này khiến bọn họ tranh đấu nội bộ, chính mình từ trong đó mưu lợi bất chính.
Cuối cùng là cứu Lý Tiên Huệ! Chính thức tuyên chiến với Hỏa Phượng! Nên đánh trận thì phải đánh. Nếu như mình trong tay có Thủy Nhạc Sách, đồng dạng có thể âm thầm khống chế binh mã của Từ Tiểu Nguyệt cùng Tuân Lệ Lệ. Về phần dò xét và áp chế thế nào thì đại khái chính là hai nữ nhân này, xuất hiện nhiều thứ cần phải làm. Đem chiến sự thu nhỏ hết mức có thể, cũng là một trong những nhiệm vụ này.
Hiểu rõ ràng những chuyện này Tần Tiêu không tự chủ hai tay nắm lại thành quyền, thần thái sáng láng, nội tâm tràn ngập hưng phấn và kích động không hiểu.
Những chuyện này từ khoảng khắc đi tới Giang Nam này đã bắt đầu rồi, rốt cục cũng tới thời điểm phân thắng bại! Tấm lưới này cũng phải tới thời điểm kéo lên thôi!
Lăng Vân Cư lớn tới mức khoa trương, chánh đường này lại mang thức ăn lên, đầu bếp trong Sở Tiên sơn trang thật thần kỳ, đã sớm chuẩn bị tốt các bữa ăn sáng tốt nhất của Giang Nam này, đủ cho cả ngàn người hưởng dụng.
Về phần Lý Trọng Tuấn đang kê cao gối mà ngủ trên giường, trong miệng đầy mùi rượu phun loạn, đem đầu gối lên đùi của ca kỹ xinh đẹp, chép miệng lâm vào mộng đẹp.
Tần Tiêu đi tới ngoài phòng của Lý Trọng Tuấn thì Cao Tiên Chi đang đứng ở cửa ra vào, nhìn qua Tần Tiêu chắp tay cười nói:
- Tần đại nhân thức sớm! Điện hạ còn đang kê gối cao đầu mà ngủ, say rượu chưa tỉnh.
Tần Tiêu cười nhìn Cao Tiên Chi gật gật đầu:
- Không sao. Bổn quan lại tới sao. Cao Tiên Chi, Nghĩa Hưng Vương điện hạ là chủ tử tốt, đi theo hắn nên mưu xuất thân cho tốt, chớ để cho ta thất vọng.
Cao Tiên Chi đang chuẩn bị quỳ xuống tạ lệ bị Tần Tiêu giữ chặt:
- Ta và ngươi chính là bằng hữu, sau này không cần đa lễ như vậy. Điện hạ nếu tỉnh lại thì thông báo với hắn một tiếng, nói Tần Tiêu có việc tìm hắn.
- Vâng, đại nhân.
Lúc này, trong phòng lại truyền tới tiếng kêu to của Lý Trọng Tuấn:
- Đợi một chút, chớ đi chớ đi, bổn vương tỉnh rồi, cút ngay, còn đè nặng chân của bốn vương, coi chừng ta chặt cái đầu xuống cho ngươi, đi mở cửa, lăng đầu lăng não cả đời làm kiếp ca kỹ.
Tần Tiêu âm thần bật cười: tối hôm qua chắc bài ra tư thế điện hạ mười phần a, cũng không biết có bao nhiêu mỹ nữ hầu hạ...
Sau đó cửa bị bị kéo ra, một nữ nhân đầu tóc rối tung và quần áo xốc xếch, sợ hãi lui qua một bên:
- Nô tỳ bái kiến đại nhân.
- Bỏ đi, tất cả các ngươi lui ra.
Tần Tiêu hơi vung tay lên, ca kỹ đi rồi thì Tần Tiêu lại quay đầu nhìn qua Cao Tiên Chi nói ra:
- Bất luận kẻ nào cũng không được đi vào, trông coi cẩn thận.
Cao Tiên Chi chắp tay:
- Đại nhân yên tâm.
Lý Trọng Tuấn nằm chổng vó trên giường, ngáp dài, chầm chập ngồi dậy, ăn mặc quần áo:
- Giày vò một đêm, mệt mỏi chết bổn vương... A..., huynh đệ có chuyện gì quan trọng, sớm như vậy đã ra khỏi phòng hoa chúc đến quấy nhiễu hương mộng của bổn vương?
Tần Tiêu đi đến bên người Lý Trọng Tuấn, cười nói:
- Điện hạ thứ tội... Thật ra là có chuyện cực kỳ quan trọng.
Lý Trọng Tuấn "Ah" một tiếng, hắn khôi phục tinh thần lại, nhanh chóng mặc quần áo tử tế, lại đi tới bàn rửa mặt một chút, nói:
- Huynh đệ ngồi xuống nói chuyện. Chuyện quan trọng ra sao?
Tần Tiêu ngồi xuống bàn bên cạnh, thần sắc nghiêm túc nhìn qua Lý Trọng Tuấn, nói ra:
- Tần Tiêu muốn mời điện hạ lui binh mã An Châu Trương Nhân Nguyện lại.
- Cái gì?
Không nằm ngoài sở liệu của Tần Tiêu, Lý Trọng Tuấn đề cao âm thanh, nghi hoặc khó hiểu còn có chút giận dỗi nhìn qua Tần Tiêu, nói:
- Cử động lần này có ý gì?
Tần Tiêu nhíu mày, nói:
- Nói rất dài dòng. Nếu điện hạ tin tưởng Tần Tiêu thì nên nghe lời của Tần Tiêu. Nếu muốn nói rõ lí do, đơn giản mà nói muốn cứu Vĩnh Thái quận chúa, triệt để tan rã Hỏa Phượng, điện hạ, nhất định phải triệt binh.
Thần sắc Lý Trọng Tuấn ngưng trọng nhìn qua Tần Tiêu vài lần, bất động thanh sắc trầm mặc.
Qua một lát Lý Trọng Tuấn chậm rãi thò tay xuất ra ra một ly trà, tự rót một chén, ngữ khí hơi dừng một chút, hung hăng nói ra:
- Bổn vương, theo ngươi là được!
Tần Tiêu vui mừng quá đỗi:
- Đa tạ điện hạ!! Bạn đang xem truyện được sao chép tại: